Ở một bãi đá giữa sa mạc trên Xích Vân Tinh, một trong bốn đại tinh cầu phụ thuộc Thanh Lan Thánh Địa.
Hơn hai mươi thi thể Hỏa Văn Xuyên Sơn Thú, da đầu màu đỏ sậm, thân thể ước chừng khoảng một trượng, đang nằm rải rác bốn phía, giờ phút này Thạch Mục đang ngồi trên mặt đất, dùng tay lục soát phía dưới bụng những thi thể này.
Chỉ chốc lát sau, hắn thu hồi tay của mình từ trong bụng của một con Hỏa Văn Xuyên Sơn Thú, trong tay cầm một khối Hỏa Nang vẫn đang chảy máu
Phía trên Hỏa Nang, trải đầy ám văn màu đỏ đậm như lửa, đây chính là bộ phận đặc biệt của loại yêu thú này.
Hỏa Văn Xuyên Sơn Thú có thể phun ra hỏa diễm có tính ăn mòn cùng lực sát thương cực lớn, chính là do bên trong cơ thể chúng có loại Hỏa Nang này.
Thời điểm khắc phù trận trong lúc luyện khí, loại Hỏa Nang này có thể làm tăng thêm tỉ lệ thành công, nên được một vài luyện khí sư đặc biệt yêu thích.
"Tính cả con này, cuối cùng cũng đủ một trăm cái." Thạch Mục nói, sau đó đem Hỏa Nang thu vào một hộp gỗ đặc chế, lấy Linh Vũ Phi Xa ra, bay về phía chủ thành ở Xích Vân Tinh.
Ở đó có truyền tống trận trở về Đông Thánh Tinh.
....
Nửa năm sau, bên ngoài Dạ Lan Thành, Thanh Diệp Tinh, ở trong một khu rừng rậm.
Sau lưng Thạch Mục xòe ra đôi cánh lửa, đứng ngạo nghễ giữa không trung.
Ở phía bên dưới, một con Kim Cương Ma Chu chín mắt thân hình to như tê giác đang ngước đầu lên, chín con mắt to tròn đang tỏa ra ánh sáng hồng, nhìn hắn với vẻ căm tức.
Trên người nó chằng chịt những vết thương, tám cái chân như cương mâu đã bị đứt ba cái, đứng trên mặt đất có chút khó khăn.
"Ô ô".
Con Kim Cương Ma Chu kêu lên một tiếng, hé miệng phun ra một đoàn bạch quang, ở giữa không trung phồng lên, biến thành một tấm lưới lao về phía Thạch Mục.
Đôi cánh lửa sau lưng Thạch Mục vỗ nhẹ một cái, thân thể liền nghiêng sang một bên, tránh được lưới nhện đang bay tới.
"Oành"
Một tiếng va chạm vang lên, lưới nhện đập vào một gốc đại thụ, làm cho vỏ cây vỡ ra, vụn gỗ bay tung tóe.
Ánh mặt Thạch Mục sáng lên, sau đó thu đôi cánh lại hạ người xuống đất, tung ra một quyền về phía Ma Chu.
Một đạo quyền ảnh màu vàng gào thét xông ra, phịch một tiếng nặng nề rơi trên lưng Ma Chu.
Khi kim quang nổ tung, trên lưng Ma Chu lại có thêm một vết cháy đen.
Thạch Mục mỗi lần đánh ra một quyền, đều cố gắng khống chế lực đạo, để đảm bảo không làm cho Ma Chu bị chết, sau đó từng bước tiêu hao dần sức mạnh của nó.
"Ô!"
Kim Cương Ma Chu gào lên một tiếng tuyệt vọng, thân thể vốn là màu vàng đột nhiên chuyển sang màu đen, chín con mắt hồng trên trán bắt đầu ảm đạm dần.
Cùng lúc đó khí trên người nó cũng suy yếu dần.
"Không được!"
Thạch Mục nhướng mày, vội vã bay xuống.
Kim Cương Ma Chu dường như muốn tự bạo yêu đan trong cơ thể, phóng thích độc tố tấn công Thạch Mục.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng trong số những nhiệm vụ hắn nhận ở Vạn Pháp Các, săn bắt một viên yêu đan của Kim Cương Ma Chu, đồng thời phải đảm bảo yêu lực còn nguyên vẹn.
Thấy Thạch Mục bay xuống, con mắt đã chuyển sang màu xám của Ma Chu bỗng nhiên sáng lên, tiếp theo nó há miệng phun ra một tấm lưới nhện màu đen về phía Thạch Mục.
Thạch Mục thấy vậy, lực lượng chí âm trên người lập tức vận chuyển, tay phải tung ra một quyền về phía Kim Cương Ma Chu.
Chỉ thấy nắm đấm của Thạch Mục toát ra một đạo sương trắng, hàn khí mãnh liệt cuồn cuộn tuôn ra, trong chớp mắt liền đem lưới nhện màu đen cùng Kim Cương Ma Chu đóng lại thành tượng băng.
Thạch Mục hạ người xuống, bạch quang trên tay trái sáng lên, từng trận khí tức cực kì nóng bỏng truyền ra.
Hắn đi lên phía trước, dùng tay trái đâm về phía đầu của Ma Chu. Sau khi thu tay lại, trong lòng bàn tay đã có một viên yêu đan màu tím.
Trong mắt Thạch Mục lóe lên vẻ hài lòng, xoay cổ tay đem yêu đan cất đi, sau đó xòe ra đôi cánh lửa, bay về phía thành Dạ Lan.
Nơi này cách thành Dạ Lan chỉ vài trăm dặm, vì vậy hắn không muốn lấy ra phi xa.
Kết quả hắn vừa bay được trăm dặm, đột nhiên nghe thấy vài tiếng sấm cách đó không xa.
Trong lòng hắn hơi động, liền bay về phía thanh âm phát ra.
Chỉ chốc lát sau, Thạch Mục liền thấy phía xa bên trong rừng rậm, ba con yêu thú khổng lồ trong miệng thỉnh thoảng phun ra tia sáng màu vàng.
Từng đạo tiếng sấm rền trong rừng liên tiếp nổ vang, khu rừng gần như bị hủy hoại, bụi mù nổi lên bốn phía.
Ánh mắt Thạch Mục ngưng lại, ở giữa ba con cự thú có một bóng người màu xanh, nhìn có chút quen mắt.
"Giang Thủy Thủy!" Thạch Mục ngẩn ra.
Giờ phút này Giang Thủy Thủy đang bị một tầng bão cát màu vàng bao phủ, xung quanh ba con yêu thú trên người đang tỏa ra hào quang màu vàng đất, thỉnh thoảng còn há mồm phun ra một đạo hoàng mang khiến cho bão cát ngày càng dày đặc.