Huyền Giới Chi Môn

Chương 611: Hồn sư Ma tộc



Dịch giả: khongpit
Biên: nila32

Thạch Mục định dùng Như Ý Tấn Thiết Côn tiếp chiêu nhưng nghe đại hán trung niên kia nói vậy lập tức cả kinh, vội vàng thu tay. Ánh sáng màu đỏ lan tỏa khắp người, ngưng tụ thành hình pháp tướng Cự Viên sau lưng.

Sau khi tiến cấp Thiên Vị, tuy rằng tu luyện công pháp thủy thuộc tính Minh Thủy Quyết, Thạch Mục vẫn có thể thi triển Xích Viêm Hỏa Kinh, hơn nữa vì chân khí Ngưng Đan, uy lực còn lớn hơn.

Pháp tướng Xích viên giờ phút này lớn gần gấp đôi so với trước kia, vẻ ngoài cũng thay đổi không ít, trên thân nhiều thêm một bộ áo giáp bằng lửa, thoạt nhìn càng thêm uy vũ khí thế.

Pháp tướng Xích viên tung ra một trảo, tóm gọn cột sáng màu đen sau đó bóp nát.

Xích Viên gầm lên giận dữ, vươn người lao tới Ma thú hùng sư.

Đúng vào lúc này, hư không sau lưng Ma thú lóe lên thân ảnh của Thạch Mục, giờ phút này ánh sáng màu đỏ lượn lờ trên thân hắn, một đôi Hỏa Dực cực lớn sau lưng đang vỗ.

Cánh tay hắn khẽ động, Như Ý Tấn Thiết Côn đại phóng hắc quang, hung hăng quét một côn tới Ma thú hùng sư.

Một đường côn ảnh màu đen dài hơn mười trượng lấy xu thế lay trời cuồng quyển mà ra.

Ma thú hùng sư nổi giận, gầm lên một tiếng, hắc quang trên thân đại phóng, bỗng nhiên quay người lại, chân trước cực lớn chém ra, chắn đường đến của côn ảnh màu đen.

“Oanh” một tiếng vang thật lớn!

Thân thể Ma thú hùng sư bị đánh bay, chân trước phát ra tiếng xương đứt gãy, trong miệng gào thét thống khổ.

Ma thú hùng sư bay xa hơn mười trượng mới ngừng lại được thế nhưng không chờ nó có phản ứng gì, Pháp tướng Xích Viên đã đánh tới, ánh lửa xoay tròn bổ xuống, cả hai lập tức cuốn lấy nhau.

“Ma thú này giao cho các ngươi, phối hợp với pháp tướng của ta đánh chết nó đi.” Thạch Mục phân phó đám người Quách Sâm.

“Vâng!”

Đám người Quách Sâm vội vàng đáp ứng, nhao nhao phi thân lên vây công Ma thú cùng với pháp tướng, trên thân bọn họ sáng lên quang mang, hợp thành một mảnh, tất cả quang mang oanh kích tới Ma thú.

Thạch Mục không để ý tới tình huống sau lưng nữa, ánh sáng màu đỏ trên thân đại phóng, lao tới chỗ đại hán trung niên đang bị hai con Ma thú vây quanh.

Hai con Ma thú này một con nhìn giống cự mãng, con còn lại là một phi cầm đen kịt, xải cánh khoảng chừng bảy tám trượng. Đôi móng vuốt sắc bén đen kịt, lượn lờ ma khí.

Ma Cầm thấy Thạch Mục lao tới, phát ra một tiếng hí bén nhọn, bỏ qua đại hán trung niên, đánh tới Thạch Mục. Đôi vuốt sắc bén vung lên, từng đạo phong vụ sắc nhọn bay vụt đến, giống như vô số mũi tên phát ra tiếng xé gió bén nhọn.

Thạch Mục hừ lạnh một tiếng, Hỏa Dực sau lưng đại phóng ánh lửa, thân ảnh biến mất tại chỗ, vố số đạo móng vuốt sắc nhọn màu đen đánh vào hư không.

Ánh mắt Ma Cầm biến đổi, bất quá lập tức hiện lên một tầng óng ánh hắc quang trong mắt, quét qua xung quanh, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu bén nhọn, hai cái móng vuốt đột nhiên chộp tới bên cạnh một cái.

Tại điểm đó bỗng hiện ra thân ảnh của Thạch Mục, Ma Cầm đã bổ nhào tới trước mặt.

“Có thể khám phá ra thân pháp của ta.”

Hắn có chút kinh ngạc, bất quá cũng không có kinh hoảng, tay trái một chảo, một đoàn hỏa diễm màu đỏ hiện ra, ngưng tự thành một cái đại thủ hỏa diễm, thình lình bắt được hai móng của Ma Cầm.

Đại thủ hỏa diễm lẫn khống ít ánh lửa khác thường màu trắng.

Ma cầm lộ vẻ hoảng sợ, hắc khí trên hai cái móng vuốt tiếp xúc với ngọn lửa màu trắng, lập tức tiêu tán, hai móng cũng chở nên cháy đen.

Ánh mắt Thạch Mục sáng ngời, hắn quả nhiên đoán không sai, Dương Chi Lực trên cánh tay trái của hắn là khắc tinh của ma khí!

Hắn phất tay lấ ra Như Ý Tấn Thiết Côn, tâm niệm vừa động, mặt ngoài Thiết Côn hiện ra một tằng hỏa diễm màu trắng. Cánh tay đột nhiên vung lên, Như Ý Tấn Thiết Côn hóa thành một đạo sao băng màu trắng, lóe lên đâm tới đầu lâu của phi cầm.

“Lưu tinh cản nguyệt!”

“Phanh phanh phanh” tiếng nổ mạnh liên tiếp vang lên, sọ não Ma Cầm bị đánh trúng không biết bao nhiêu lần trong nháy mắt. Chỉ là bạch quang lóe lên, sau đó đầu lâu liền bạo liệt, hai cánh vô lực đong đưa một cái, thi thể rớt xuống.

Cách đó không xa, đầu mãng xà thấy cảnh này, ánh mắt lột ra vẻ sợ hãi, cái đuôi lớn bí mật mang một ít hắc quang quét ngang, đẩy lùi đại hán trung niên. Tiếp theo, thân thể cực lớn của nó uốn éo, chạy trốn về phía xa.

Bên trong hắc quang lập lòe, thân thể ma thú mãng xà vậy mà thu nhỏ lại nhanh chóng, nháy mắt đã biến thành chỉ dài hơn một trượng, to cỡ miệng bát, nhanh chóng bay vào trong hắc khí, không thấy bóng dáng.

“Nghiệt súc trốn đến nơi nào!”

Đại hán trung niên Ly Trần Tông không cam lòng gào thét một tiếng, lập tức quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, trong mắt hiện lên một tia khiếp sợ.

Không chờ gã mở miệng nói chuyện, cách đó không xa truyền đến một tiếng nổ mạnh, trong đó kèm theo một tiếng gào rú trầm thấp, tiểu đội của Thạch Mục vây quanh Ma thú hùng sư rốt cuộc đã tiêu diệt được nó.

Sau một lát thân thể cháy đen của Ma thú hùng sư rơi từ không trung xuống, không còn chút khí tức nào.

Đám người Quách Sâm đều đã bị thương, vẻ mặt phức tạp khó hiểu.

Tuy rằng Ma thú hùng sư đã bị Thạch Mục đả thương thế nhưng đoàn người vẫn phải bỏ ra rất nhiều công sức mới miễn cưỡng đánh chết được nó. Trong đó, pháp tướng của Thạch Mục lại đóng vai trò chính, chống đỡ phần lớn công kích.

Thực lực của Hắc Ma nhất tộc vượt xa phỏng đoán của bọn họ, nhớ lại lời lẽ ngông cuồng lúc trước, ai nấy đều không khỏi, nhìn về phía Thạch Mục, cũng nhiều hơn vài phần kính ý.

Thân thể pháp tướng Xích viên bây giờ thu nhỏ lại chỉ còn hơn nửa, hóa thành một đường ánh sáng màu đỏ, bay vào trong cơ thể hắn.

Thạch Mục phất tay thu hồi Như Ý Tấn Thiết Côn, xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía xa xa.

Chỗ đó bay tới mấy đạo độn quang, hạ xuống phụ cận, nhưng là tiểu đội của nữ tử mắt tím, chắc hẳn nghe thấy động tĩnh bay đến.

“Các ngươi, cái này là...”

Nữ tử mắt tím nhìn hiện trường một chút, đang muốn mở miệng hỏi thăm.

Vào thời khắc này, dị biển nổi lên!

Hắc khí phía dưới bỗng nhiên đại thịnh, mười hai đạo cột sáng màu đen phóng lên trời, nhanh như chớp đan vào nhau trong không trung, hình thành một cái lồng lớn, bao phủ phạm vi mấy dặm.

“Hặc hặc! Bổn tọa vừa vặn còn thiếu một ít linh hồn. Không ngờ lại có nhiều kẻ tìm đến tận cửa, xem ra cũng tạm đủ rồi!” Một âm thanh âm trầm truyền ra từ trong hắc khí.

Ngay sau đó, một người cao lớn chậm rãi bay ra, lơ lửng giữa không trung.

Đồng tử Thạch Mục lập tức co rụt lại, người này thân cao hai trượng, rõ ràng là một gã tộc nhân Hắc Ma. Nửa thân trên trần trụi, làn da tràn đầy hoa văn, một con hắc mãng quấn quanh cánh tay của hắn, chính là đầu Ma thú vừa đào tẩu.

Khí tức người này vô cùng cường đại, nghiễm nhiên đã đạt tới Thiên Vị đỉnh phong.

Nữ tử áo tím cùng đại hán trung niên cảm nhận được khí tức của nam tử mình trần, biến sắc, quay đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên đã bắt đầu nảy sinh thoái ý.

“Hắc hắc, nơi đây đã bị đại trận Âm La bao phủ, hôm nay đừng hòng có ai chạy thoát!” Nam tử mình trần kiệt kiệt cười nói.

Nữ tử mắt tím cùng đại hán trung niên nghe vậy, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Ngươi là kẻ nào? Tiểu đội lúc trước mất tích mở đây có liên quan gì tới ngươi?” Thạch Mục quát.

“Hắc hắc, ngươi đây không phải đã biết còn cố tình hỏi? Không sai, đúng là bổn tọa giết chết, chủng loại kém cỏi như các ngươi có thể làm gì?” Nam tử mình trần liếc Thạch Mục, cười ha ha nói.

Hắc mãng quấn ở cánh tay hắn đột nhiên kêu tê tê...ê...eeee kêu hai tiếng, ánh mắt oán độc nhìn Thạch Mục.

“A, vừa rồi chính ngươi giết Hắc Dực Ma Bằng cùng Sư Ma thú, đã như vậy đền mạng đi!” Ma tộc mình trần liếc hắc mãng, khẽ động sắc mặt nói.

Vừa dứt lời, gã liền phất tay, mặt đất hiện ra một vòng xoáy hắc mang, không gian chấn động lập tức bộc phát, hơn trăm bộ Cương Thi, Khô Lâu các loại tử linh sinh vật nhao nhao hiện ra.

Đi đầu là ba đầu Tử Linh sinh vật tản mát ra khí tức đáng sợ.

Một đầu toàn thân được che phủ bởi bộ lông dài màu bạc, thân cao hơn ba trượng, cầm trong tay một căn trường thương bằng xương màu bạc.

Còn có một con Cốt Hổ màu vàng, hình thể chừng hơn mười trượng, quanh thân hiện ra một tầng sáng bóng như kim chúc.

Cuối cùng là một bộ xương khô đỏ quạch như máu, thoạt nhìn không có gì khác so với những bộ xương khô khác thế nhưng khí tức tỏa ra vô cùng hung mãnh.

“Hồn sư!” Thạch Mục rùng mình.

Ma tộc mình trần vung tay lên, sinh vật Tử Linh trên mặt đất lập tức nhào tới Thạch Mục.

Ba đầu Tử Linh cấp Thiên Vị chia ra tấn công ba gã tu sĩ Thiên Vị, còn bộ xương màu máu thì lại đánh tới Thạch Mục.

Ba cái tiểu đội lập tức đại loan, cuống quít nghênh đón địch nhân.

Ánh mắt Thạch Mục lập lòe, bộ huyết sắc Khô Lâu nhanh như chớp lao tới trước người hắn, xương tay tản mát ra huyết quang, một trảo hạ xuống.

Thân hình Thạch Mục thoáng một cái, nhanh chóng lướt ngang qua khoảng cách hơn một trượng, tránh thoát trảo này, đồng thời sáng lên màu lam trên người, một đường thô nhám cột sáng màu lam to như thùng nước bắn ra từ tay phải, đánh tới huyết sắc Khô Lâu.

Lam sắc quang mang rản mát ra rậm rạp hàn khí, tốc độ cực nhanh.

Hồn Hỏa trong hốc mắt của huyết sắc Khô Lâu lóe lên, phi thân trốn tránh, nhưng mà chân phải bị ánh sáng màu lam đánh trúng.

Ken két!

Chân phải của huyết sắc Khô Lâu hiện ra một tầng hàn bằng, hơn nữa nhanh chóng lan tới các bộ vị khác, trong nháy mắt bao phủ nửa thân thể của nó.

Ngay sau đó tiếng xé gió vang lên, một đường côn ảnh quét ngang mà qua!

Trên thân côn được bao phủ một tầng bạch quang, thừa dịp huyết sắc Khô Lâu bị hàn băng giam cầm, trì trệ trong nháy mắt, hung hăng đập trúng đầu của nó.

“Phanh” một tiếng!

Đầu của huyết sắc Khô Lâu vỡ vụn, Hồn Hỏa bên trong cũng bị côn ảnh màu đen quét trung, hóa thành một đám khí màu xám bay đi.

Một bộ khô lâu cấp Thiên Vị đã bị đánh chết trong nháy mắt.

Nữ tử mắt tím cùng đám người mới tới lắp bắp kinh hãi, ma tộc mình trần cũng há mồm trợn mắt.

Vào thời khắc này, dưới chân Thạch Mục hơi động, toàn bộ người bỗng hóa thành một đạo ảo ảnh màu lam, bắn tới chỗ Ma tộc mình trần.

“Muốn chết!”

Ma tộc mình trần giận dữ, khẽ động cánh tay, hắc mãng quấn quanh cánh tay lập tức bắn ra, đánh tới Thạch Mục.

Gần như cùng lúc, gã nhanh chóng tụng niệm chú ngữ. Nửa người phía trên tản ra Ma Khí cuồn cuộn, đồng thời hiện ra một tầng quang mang đen kịt, quỷ dị.