Huyền Giới Chi Môn

Chương 737: Hậu chiêu (2)



Mắt Dương Đức sáng lên, nói.

- Mạc Lận Hối từ trước đến nay quỷ kế đa đoan, hành động phong ấn thông đạo các tầng này e rằng hắn chính là chủ mưu. Ta sợ chúng còn có hậu chiêu, không thể không đề phòng.

Phương Đồng Tây lên tiếng.

Lúc này Ôn Hoa bắt đầu thảo luận với hai người, mà Tây Môn Tuyết lại yên lặng ngồi xuống, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Thạch Mục một cái.

Thảo luận kéo dài nửa canh giờ, tuy rằng người ở đây đều nhất trí cho rằng ba người Mạc Lận Hối có âm mưu gì đó, nhưng không đưa ra được kết luận có tính thực chất nào cả.

Thấy mọi người nghỉ ngơi đã đủ, dưới sự sắp xếp của Ôn Hoa, mọi người bắt đầu khởi hành, tiến vào sâu trong thung lũng. Có điều vì lo lắng lên tốc độ chậm hơn trước không ít.

Khoảng cách tới ngày thí luyện kết thúc chưa đầy năm ngày, chỉ cần bình tĩnh tiến lên, thuận lợi leo lên một hai tầng thì xác suất được chọn rất lớn.

Dù sao đệ tử Càn Thiên quan, Chấn Lôi quan, Khảm Thủy quan tạo thành đội ngũ lớn lên tới cả trăm người dù rằng càng ổn thỏa, thế nhưng sẽ bị giảm tốc độ thu thập huyễn châu, tốc độ tiến lên cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Trong hơn nửa ngày tiếp theo, mọi người trải qua mười ba lần huyễn thú tập kích. Bởi vì họ sớm đã có chuẩn bị, lại thêm quy mô đàn huyễn thú không lớn, gần như không phát sinh tử thương, đồng thời còn hội hợp với một tiểu đội Ly Hỏa quan tám người khác, nhân số đội ngũ một lần nữa vượt qua ba mươi người.

Lúc này trong đội ngũ ngoại trừ mấy người ít ỏi, phần lớn Huyền Khung lệnh của mọi người đã thắp sáng hết, đoàn người bắt đầu tìm kiếm manh mối ở trên đường, đi tìm đường hầm không gian lên tầng tiếp theo.

Hơn một canh giờ sau, đám người Ly Hỏa quan đi tới trước một đầm lầy màu đen.

Phóng mắt ra nhìn, diện tích khu đầm lầy này rất lớn, trong thủy vực phân bố một chút khu đất nhỏ, lầy lội không thể tả.

Trong đầm nước đen thui sinh trưởng rất nhiều một loại rong màu đen, thỉnh thoảng từ bên trong bốc lên từng cái bong bóng đen khổng lồ, trong không khí tràn ngập mùi mục nát.

Một bên khác đầm lầy dường như có một luồng sương mù đỏ sậm bốc lên, từ bên trong truyền ra từng đợt không gian dao động yếu ớt, càng xa hơn là sơn mạch liên miên, từ đông tới tây, không hề thấy phần cuối.

- Yên La, bắt đầu từ khi nãy ta có thể cảm nhận được một luồng dao động không gian như có như không.

Ánh mắt Thạch Mục nhìn về một phía khác, truyền âm nói.

- Lực lượng không gian?

Yên La truyền âm hỏi?

- Đúng vậy, loại cảm ứng này giống như lần trước, chỉ là rõ ràng hơn một chút, cách xa đã có thể cảm nhận được, hẳn là ở một đầu khác khu đầm lầy này.

Thạch Mục trả lời.

Nhưng vào lúc này, trong đội ngũ vang lên tiếng thốt.

Thạch Mục nghe vậy, cùng Yên La đi lên phía trước.

Kết quả là trên đầm lầy xuất hiện nhiều hố lớn, lớn nhất lên tới bốn năm mươi trượng, miệng hố có vết cháy đen, giống như vết sét đánh, phần lớn bên trong đã được nước bùn bù vào.

- Đây là dấu vết chiến đấu cùng huyễn thú, xem ra đã có người đi qua nơi này.

Ôn Hoa nhìn một hồi, cau mày nói.

- Trình độ phá hoại như này ít nhất phải là vg Thiên Vị hậu kỳ mới có thể tạo thành, chả lẽ là mấy người Mạc Lận Hối, Thủy Phong Nguyệt gây nên?

Phương Đồng Tây nói.

- Có thể là ba người bọn họ đã qua nơi này, xem ra phương hướng của chúng ta không sai, phía trước hẳn là có đường hầm không gian, đồng thời có thể đã bị họ phong ấn.

Dương Đức như nghĩ tới điều gì, lên tiếng.

- Nơi này khó mà chắc chắn không phải là mê trận mà chúng bày ra, mọi người đề cao cảnh giác, ba người tạo thành một tổ nhỏ, quay lưng vào nhau, tiến vào đầm lầy.

Ôn Hoa trầm tư một hồi, mở miệng nói với mọi người.

Đám đệ tử Ly Hỏa quan kêu lên đáp lại, bắt đầu tự tạo thành đội ngũ.

Ánh mắt Tây Môn Tuyết có chút chần chừ, ánh mắt quét lên người Thạch Mục mấy lần, chậm rãi đi tới bên cạnh hắn.

Thạch Mục có chút sửng sốt, gật gật đầu, không nói gì.

Yên La liếc mắt nhìn Tây Môn Tuyết, trên mặt lộ ra biểu hiện căm ghét, lắc lắc eo đi tới bên người Thạch Mục, mở miệng nói:

- Lôi sư huynh, chút nữa tiến vào đầm lầy phải phiền ngươi chú ý chăm nom một hai.

- Lâm sư muội khiêm tốn rồi.

Thạch Mục cười nói.

Sau khi mọi người kết thành đội ngũ, Ôn Hoa ra lệnh một tiếng, mọi người đi vào trong đầm lầy.

***

Một hướng khác không gian tầng mười bốn, hơn ba mươi tên đệ tử mặc đạo bào Khôn Địa quan đang kết đội tiến về một phía khác, cầm đầu là một thanh niên cao lớn, mắt kiếm mày sao, trong tay cầm một thanh ngân kiếm uốn lượn kỳ lạ.

Thứ đập vào mắt mọi người là một sơn mạch liên miên từ phía tây về phía đông.

Trên một cánh đồng khác, thanh niên họ Dư chỉ chỉ vào một đầu khác cánh đồng hoang vu, nói với đại hán thấp họ Hoắc bên cạnh, sau đó hai người dẫn theo đội ngũ đệ tử Tốn Phong quan làm chủ chưa đầy ba mươi người tiến về phần cuối cánh đồng hoang.

Ở một bên khác sơn mạch, một đạo cô trẻ tuổi búi tóc cột cao đang dò xét các hố lớn trên mặt đất.

Người này chính là đại đệ tử Cấn Sơn quan Khổng U Nguyệt.

Một thanh niên tóc ngắn cầm đoản côn đen lẳng lặng đứng ở bên.

Phía sau hai người là một đội ngũ hỗn tạp hơn mười đệ tử Cấn Sơn quan và Đoái Trạch quan, tạo thành một đội ngũ hơn ba mươi người, đang khoanh chân tĩnh tọa điều tức.

Chỉ chốc lát sau, tên đạo cô trẻ tuổi kia đứng lên, loan nhận màu tím chỉ về phía trước, nói vài câu với thanh niên tóc ngắn ở bên cạnh.

Thanh niên tóc ngắn nhìn theo hướng loan nhận tím, ánh mắt lập lòe, gật gật đầu.
— QUẢNG CÁO —