Huyền Giới Chi Môn

Chương 785: Không thể buông tha (2)



Đợi sau khi khí tức được che giấu xong, hắn không trực tiếp tiến dọc theo con đường này qua, mà vọt tới trong rừng cây bên cạnh.

Sau khi đi gần nửa vòng, Thạch Mục dừng lại ở sau một gốc cây tùng đen lớn có phạm vi chừng ba thước.

Ở phía trước cây tùng đen chừng một dặm là một mảnh đất núi rừng trống trải. Ở trung tâm của bãi đất trống có một tòa tế đàn hình tròn ba tầng.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua. Hắn chỉ thấy tế đàn này cao chừng sáu bảy trượng, diện tích lại tới hơn mười trượng. Từ trên xuống dưới đều do cẩm thạch tạo thành. Phía trên chạm khắc nhiều loại phù văn phong cách cổ xưa.

Ở vị trí trung tâm của nó đang có một tia sáng màu vàng đất ôn hòa lập lòe. Đạo linh khí thuộc tính thổ tinh thuần, bắt đầu tản ra từ nơi đó.

Ở bốn phía của tế đàn, mỗi nơi có một đường màu trắng nối liền với nhau. Trên đường phân cách, có một cổng chào bạch ngọc cao lớn dựng thẳng.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua, chỉ thấy ở trên cổng chào bạch ngọc gần với mình nhất, có chạm khắc ba chữ triện cổ lớn Chân Khôn Đàn.

Lúc này, ở trên Chân Khôn Đàn đang có ba bóng người hưng phấn trò chuyện với nhau.

Trong đó một người dẫn đầu hai lỗ tai nhọn dài, răng lộ ra ngoài. Đó chính là một nam tử Yêu tộc. Hắn mặc trên người trang phục của đệ tử Thanh Lan. Khí tức trên người hắn không kém. Đã đạt tới Thiên Vị hậu kỳ.

- Chu sư đệ, Chử sư đệ, không uổng công chúng ta trăm cay nghìn đắng phá vỡ phong ấn nơi này. Ở đây không ngờ có giấu loại vật bản nguyên này. Đây là bảo vật vô thượng có thể gặp không thể cầu.

Trên mặt của nam tử Yêu tộc này lộ ra thần sắc kích động, mở miệng nói.

- May mắn là nhờ có Đào sư huynh cảm ứng linh mẫn. Tịch Linh Thổ này được gọi là Địa Mẫu Chi Tinh, lại là bảo vật cực kỳ tuyệt đỉnh. Lần này sư huynh đệ chúng ta có thể kiếm được khá nhiều.

Một nam tử trung niên dáng người mập mạp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám tia sáng màu vàng trong tế đàn này, mở miệng nói.

- Chu sư đệ, vi huynh có một chuyện muốn nhờ. Ta đang có việc đặc biệt cần sử dụng tới vật ấy. Tất cả bảo vật trên người vi huynh, ngươi và Chử sư đệ mỗi người đều có thể tùy ý chọn hai cái. Chỉ cần các ngươi có thể nường thứ yêu thích Tịch Linh Thổ này cho ta.

Nam tử Yêu tộc họ Đào thành khẩn nói.

- Cái này...

Trên mặt nam tử trung niên họ Chu lộ ra một tia khổ sở. Hắn đưa ánh mắt về phía một người dáng vẻ gầy gò khác. Nam tử này thấp bé, trên thân mọc lông cứng.

Người kia không nói gì, vừa không biểu thị đồng ý, cũng không có biểu thị phản đối. Hình như hắn cũng rơi vào trong tình trạng khó có thể lựa chọn.

- Ba món!

Nam tử Yêu tộc họ Đào cắn răng một cái, nói như thế.

Thân thể hai người kia khẽ run lên một chút. Nhưng không có một người nào mở miệng. Hiển nhiên bọn họ vẫn không thể nào quyết định được.

Nam tử Yêu tộc họ Đào thấy mình đã nhượng bộ như vậy cũng không thể đánh động được hai người. Ánh mắt hắn nhìn về phía hai người này đã dần dần lạnh đi.

Đúng lúc này, trong rừng đột nhiên vang lên một tiếng cười sang sảng. Một bóng người dần hiện ra từ sau thân cây cổ thụ. Hắn mở miệng nói:

- Ha ha ha, nếu như hai vị khó lựa chọn nhưa vậy, không biết nên lựa chọn như thế nào, không bằng giao vật ấy cho sư đệ bảo quản, có được không?

- Triệu Tiển!

Trên tế đàn, ba người đồng thời mở miệng kêu lên.

Người vừa rồi mở miệng nói chuyện, khuôn mặt nho nhã, chính là Triệu Tiển.

Cách đó một dặm, Thạch Mục nấp ở trong bóng tối cũng cả kinh. Trong lòng hắn hiện lên một nụ cười khổ.

Không nghĩ tới ở chỗ này lại có thể gặp phải kẻ thù. Hắn và Triệu Tiển này thật đúng là không phải oan gia không gặp gỡ!

- Đào Thịnh, chẳng lẽ Huyền Công của ngươi đã là tứ chuyển đại thành? Ngươi sốt ruột nhận được Tịch Linh Thổ này như vậy, có phải hai người kia nếu như không đáp ứng tặng cho ngươi nữa, ngươi liền muốn hạ sát thủ tranh đoạt hay không?

Ánh mắt Triệu Tiển nhìn về phía tên nam tử Yêu tộc kia, mở miệng hỏi.

Trên tế đàn hai người khác hiển nhiên không biết chuyện trên người Đào Thịnh mang Huyền Công. Vừa nghe Triệu Tiển nói xong, tất cả đều lộ ra bộ dạng giật mình. Ánh mắt bọn họ đầy cảnh giác nhìn về phía tên nam tử Yêu tộc kia.

- Triệu Tiển, ngươi ít ở nơi này nói ra những lời gây xích mích ly gián đi. Mọi người đều biết, ngươi chính là truyền nhân của lão tổ Bạch Viên, tu luyện chính là Cửu Chuyển Huyền Công. Ngươi lúc này nói ra những lời như vậy, chẳng qua là muốn tách chúng ta ra, tùy thời cướp giật vật bản nguyên mà thôi.

Đào Thịnh lớn tiếng quát.

Hai người khác nghe hắn nói thế, sắc mặt có phần hòa hoãn. Ánh mắt bọn họ lại dời đi, nhìn về phía Triệu Tiển.

- Hừ, nhân vật như các ngươi vậy, cũng đáng để ta ly gián sao? Giết tất cả là được.

Triệu Tiển hừ lạnh một tiếng, xem thường nói.

- Triệu Tiển, ngươi khinh người quá đáng!

- Cùng tiến lên!

Sau khi ba người trên tế đàn kia nghe hắn nói thế, giận tím mặt. Trên người bọn họ đồng thời nhất thời sáng lên. Trong tay mỗi người giơ cao ra pháp bảo, phi thân lao xuống, bao vây xung quanh Triệu Tiển.

- Tới rất hay.

Trong miệng Triệu Tiển hét lớn một tiếng, bàn tay lật một cái. Một cây trường kích màu bạc xuất hiện ở trong tay hắn.

Hắn bước từng bước một tiến về phía trước. Trường kích xoay tròn lướt nhanh. Một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ giống như du long xoay tròn ở quanh thân hắn, theo bốn phía xung quanh xông tới.

Ba người kia thấy thế, lập tức giơ binh khí trong tay đón đỡ.

Ngay vào lúc này, da thịt trên trán Triệu Tiển đột nhiên tách ra, lộ ra một con mắt nhỏ. Từ đó bắn ra một mảnh ánh sáng màu trắng.

Ánh sáng trắng mới vừa xuất hiện, trên mặt Đào Thịnh lộ ra một tia cảnh giác. Trên người hắn lập tức có một tầng diễm quang màu trắng mạnh mẽ sáng lên. Tốc độ bàn chân di chuyển rất nhanh, lui về phía sau.

Mặc dù Thạch Mục ở cách đó không tính là quá gần, nhưng quả thực thấy rõ ràng. Chỉ thấy tia sáng màu trắng quấn quanh Đào Thịnh, bị diễm quang màu trắng vừa thiêu đốt, rất nhanh liền nát bấy ra.

Mà hai người kia lại không thể may mắn được như vậy.

Tên nam tử trung niên dáng người béo mập, trong tay vung lên đại cao lớn, liền bị định ở tại chỗ.

Hắn còn chưa kịp giãy dụa, liền bị Triệu Tiển một kích đâm xuyên qua ngực. Ở dưới một đạo Chí Dương Hỏa Diễm thiêu đốt, trong khoảnh khắc hắn biến thành tro tàn.

Còn nam tử thấp bé thân thể mọc lông đen kia chỉ khó khăn lắm mới thoát ra được một cánh tay, liền bị một đạo lực Chí Âm cuốn lấy, trong nháy mắt biến thành một khối băng.
— QUẢNG CÁO —