Huyền Giới Chi Môn

Chương 797: Chu Yếm (2)



Một tiếng nổ lớn vang lên!

Vô số rắn điện ánh sáng màu vàng hiện ra, lưu chuyển, nhấn chìm thân hình của thủ lĩnh Cổ Man.

Theo đó, tiếng kêu thảm thiết truyền ra cũng thoáng ngừng lại. Chỉ sau mấy hơi thở, ánh sáng lôi điện màu vàng tản đi, lần thứ hai lộ ra thân thể thủ lĩnh Cổ Man.

Trên ngực hắn không ngờ xuất hiện một cái lỗ lớn, xuyên qua thân thể hắn, vết thương gần như cháy đen một mảnh.

Hai mắt thủ lĩnh Cổ Man đã mất đi thần thái. Khí tức trên người biến mất. Thân thể cực lớn của hắn rơi xuống phía bên dưới.

Vào thời khắc này, một ánh sáng màu vàng nhanh như điện bắn tới, chính xác trúng vào đầu thủ lĩnh Cổ Man.

Ầm.

Một tiếng động phát ra. Đầu của thủ lĩnh Cổ Man đột ngột nổ tung. Thần hồn của hắn còn chưa kịp chạy ra liền bị hủy diệt.

Ánh sáng màu vàng kia chính là Như Ý Tấn Thiết Côn, ở giữa không trung dạo qua một vòng, bay trở về trong tay Thạch Mục.

Thạch Mục nhìn liếc mắt thi thể của thủ lĩnh Cổ Man, trong lòng không khỏi cảm giác bùi ngùi. Đối với sức chiến đấu cường hãn của Cổ Man Tộc, hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới.

Nếu như cây Như Ý Tấn Thiết Côn này của mình không có Thiên Cơ Côn Sao gia tăng uy năng, nâng cao phẩm cấp, sợ là căn bản không giết được đối phương.

Mắt thấy thủ lĩnh Cổ Man bị giết chết, đám người Cổ Man Tộc thất kinh. Bọn họ cũng không còn ý chí chiến đấu nữa. Tất cả đều chạy tán loạn về bốn phía xung quanh. Có người thậm chí bay về phía chiến hạm, muốn sử dụng chiến hạm màu đen chạy trốn.

- Giết! Những người này một người cũng không thể bỏ qua!

Ngột Hỏa La hưng phấn rống to hơn, chỉ huy người của bộ lạc Ô La phân công nhau truy sát đám người Cổ Man Tộc đang chạy tán loạn.

Bóng người Thạch Mục nhoáng lên, bay vụt tới, rơi vào trên chiến hạm màu đen, tùy ý ra tay, giết chết tất cả những Cổ Man Tộc có ý định sử dụng chiến hạm chạy trốn.

Cuộc chiến đấu kế tiếp rõ ràng đã nghiêng về một phía. Các Cổ Man Tộc chạy tán loạn rất nhanh bị giết chết từng người một. Một người cũng không có thể chạy thoát.

Ầm!

Một người Cổ Man Tộc bị vượn lớn màu xám chém đầu xuống. Người này là người Cổ Man Tộc cuối cùng.

- Chu Yếm đại nhân!

Người của bộ lạc Ô La gần đó đều bay tới.

Trong miệng vượn lớn màu xám phát ra từng tiếng thở dốc, trong mắt lóe lên hồng quang, thân thể run rẩy. Hình như đang cố chịu đựng cái gì đó.

Mi tâm của nó chợt hiện ra một ánh sáng màu xám. Huyết quang trong mắt nhất thời tăng mạnh. Một lệ khí ngập trời phóng lên cao. Nó bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn lại về phía người của bộ lạc Ô La xung quanh.

- Nhanh rời khỏi nơi này!

Vào thời khắc này, một bóng người từ trên trời hạ xuống. Đó chính là Thạch Mục.

Hắn hét lớn một tiếng, ánh sáng màu đen trên cánh tay phải tăng mạnh. Hắn đánh ra một chưởng. Mảng lớn ánh sáng màu đen chen chúc bắn ra, trong nháy mắt bao phủ lấy vượn lớn màu xám.

Một hàn ý lạnh tới tận xương bạo phát. Mảng băng cứng màu trắng hiện lên, bao phủ vượn lớn màu xám ở bên trong.

Bị băng cứng màu trắng bao trùm, huyết quang trong mắt vượn xám hình như nhận được áp chế, chậm rãi nhạt dần.

Trên người vượn lớn màu xám lóe lên ánh sáng. Thân thể cực lớn nhanh chóng thu nhỏ lại. Rất nhanh đã biến thành Phùng Ly.

Thạch Mục thở nhẹ một hơi thở. Bàn tay hắn áp ở trên băng cứng màu trắng cực lớn kia. Lòng bàn tay chớp hiện ánh sáng màu đen.

Băng cứng màu trắng cực lớn nhanh chóng thu nhỏ lại. Tất cả đều thu vào bàn tay của hắn.

- Cảm ơn Thạch huynh tương trợ.

Thoạt nhìn bộ dạng Phùng Ly nguyên khí đại thương, miễn cưỡng ngẩng đầu nói tiếng cám ơn.

- Cái này ngược lại không cần. Lúc này ngươi nguyên khí tổn hao nhiều, vẫn nên cố gắng tu dưỡng một phen.

Thạch Mục phất tay phát ra một đạo lam quang, bao phủ ở Phùng Ly. Hắn bay về phía quảng trường, rơi xuống.

- Hai vị sứ giả đại nhân, lần này nhờ có hai vị sứ giả đại nhân tương trợ, bộ lạc Ô La chúng ta mới may mắn tránh khỏi khó khăn.

Đại trưởng lão Ngột Hỏa La đã đi tới, khom mình hành lễ về phía hai người.

- Không cần. Nếu như các ngươi thờ phụng Bảo Hoa đại nhân, ta sẽ che chở các ngươi.

Thạch Mục thản nhiên nói.

- Vâng, vâng...

Trên mặt Ngột Hỏa La lóe lên vẻ vui mừng. Hắn liên tục đáp ứng.

- Lúc này, bạn đồng hành của ta bị nguyên khí tổn hao quá nhiều. Ta muốn dẫn hắn đến trong tế đàn chữa thương. Các ngươi không nên quấy nhiễu.

Thạch Mục nói.

- Sứ giả đại nhân yên tâm. Chúng ta tuyệt đối không dám quấy rầy.

Ngột Hỏa La liền vội vàng nói.

Thạch Mục gật đầu, mang theo Phùng Ly bay vào đại điện tế đàn.

Phùng Ly khoanh chân ngồi xuống trên mặt đất. Trên người hắn hiện ra một trận ánh sáng màu đen, thu nạp ma khí xung quanh khôi phục nguyên khí. Chỉ có điều hắn khôi phục rất chậm.

Ánh mắt Thạch Mục rơi vào trên vòng cổ màu xám trước ngực hắn. Lúc này phía trên vẫn lóe ra ánh sáng màu xám nhàn nhạt. Một khí tức hung bạo mạnh mẽ từ bên trong tản ra.

Hắn nhíu mày, lắc đầu. Một tay phất lên. Trước người hắn lóe lên ánh sáng màu đen. Thân Ngoại Hóa Thân hiện ra.

Thạch Mục phất tay đánh ra một đạo pháp quyết. Hóa Thân há miệng phun ra một ma khí tinh thuần, rót vào trong cơ thể Phùng Ly.

Nhận được Hóa Thân tương trợ, thần sắc trên mặt Phùng Ly liền thả lỏng. Trên người dần dần sáng lên ánh sáng màu đen.

Sau một canh giờ, khí tức trên người hắn cơ bản đã ổn định. Hắn mở mắt.

- Phùng huynh, ngươi thế nào?

Thạch Mục hỏi.

- Đã tốt hơn rất nhiều. Cảm ơn Thạch huynh tương trợ.” Phùng Ly thở nhẹ ra một hơi, đứng lên.

- Vậy là tốt rồi.

Thạch Mục gật đầu, muốn nói lại thôi.

- Thạch huynh muốn hỏi về chuyện biến thân xám vượn vừa rồi sao?

Phùng Ly nói.

Thạch Mục có chút do dự, gật đầu, nói:

- Là bởi vì cái vòng cổ màu xám kia. Ta cũng từng đeo ở trên người. Vật ấy có chút không rõ. Ngươi vẫn không nên đeo ở trên người.

Phùng Ly im lặng một lát, lắc đầu, nói:

- Thạch huynh chắc hẳn là cũng biết ý nghĩa của vòng cổ này đối với ta thế nào. Trong đó quả thực còn có một số việc, ta cũng chưa hoàn toàn biết rõ ràng. Lúc này ta cũng không tiện nói rõ ràng cùng Thạch huynh. Chỉ có điều ta không có khả năng vứt bỏ nó.
— QUẢNG CÁO —