Huyền Giới Chi Môn

Chương 807: Bao vây tấn công (2)



Đội ngũ khắp nơi tổng cộng có gần hai trăm người, lúc này đang hỗn loạn chém giết cùng một chỗ. Gần như toàn bộ đều đã ché giết tới đỏ cả mắt.

Mới chỉ có điều trong thời gian ngắn ngủi một khắc đồng hồ, đã có sắp tới hơn mười người bản thân bị trọng thương trong lúc đang hỗn chiến, thậm chí lập tức ngã xuống.

Ở một chỗ trong chiến đoàn, Triệu Tiển đưa ngang kích ngăn cản kiếm phong của thiếu chủ Trục Vân. Tay trái hắn chém ra một chưởng, đánh bay một mảnh ánh sáng trắng chói lòa lao về phía hắn. Sau đó hắn trực tiếp xoay người bay lên trời, đi tới giữa không trung.

Ánh mắt hắn quét qua một lượt ở trên thạch đài, chân mày không khỏi nhíu lại.

Chỉ thấy trên trán hắn, da thịt tách ra. Trong con mắt dựng thẳng bắt đầu bắn ra ánh sáng màu bạc. Từng tia sáng màu bạc lan ra ngoài, nhất thời bao phủ toàn bộ phạm vi thạch đài vào bên trong.

Trên thạch đài, mọi người vẫn đang ra sức chém giết. Bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân bị kìm hãm. Không ngờ tất cả đều bị trói lại ở tại chỗ, không có cách nào nhúc nhích.

Thiếu chủ Trục Vân một lần nữa sử dụng kiếm phong. Mũi kiếm nhắm thẳng vào Triệu Tiển. Nhưng kiếm phong lại dừng lại ở trước người của hắn.

Bất thình lình dừng lại, chỉ duy trì thời gian chưa đủ một hít thở, liền được giải ra.

Nhưng mọi người khôi phục lại hành động, cũng không động thủ giao chiến lần nữa. Trên mặt tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ phức tạp. Tất cả đưa mắt tập trung đến trên người Triệu Tiển.

Ở trong mắt những người này, có kinh ngạc, có nghi ngờ, cũng có đề phòng...

Mới vừa rồi thời gian bị hoàn toàn ràng trói buộc, tuy nói chỉ có chưa đủ một lần hít thở, nhưng ở trong loại cấp bậc chiến đấu như vậy, tuyệt đối đủ khiến bọn họ chết trước. Bởi vậy có thể thấy được, thực lực của Triệu Tiển còn khủng khiếp hơn so với sự tưởng tượng của bọn họ.

- Các vị, bất kể là đến từ Hắc Ma Tộc, hay đạo hữu hai tông Ly Trần, Trục Vân, và những đệ tử Thanh Lan giống như ta. Chúng ta trải qua trăm cay nghìn đắng, lúc này mới thu được quyền lợi tiến vào nơi đây?

- Đất thánh cũ Côn Lôn là tiên giới thắng địa ngày xưa, trong đó có vô số bảo vật. Ta nghĩ các vị tiến vào nơi đây thời gian lâu như vậy, cũng nên có chút kiến thức.

- Thời gian có hạn. Nếu như các vị dự định tiếp tục tiêu tốn thời gian ở nơi đây, lãng phí một cách vô ích cơ hội tốt tìm kiếm bảo vật, vậy Triệu mỗ ta tuyệt đối sẽ không can thiệp. Nhưng xin thứ lỗi cho, đệ tử thánh địa Thanh Lan ta không đi cùng.

Ánh mắt Triệu Tiển chậm rãi đảo qua ở trên người mọi người, trầm giọng nói.

Trước đó mọi người chém giết một phen. Nhưng sau khi trải qua thời gian dừng lại chưa đầy một hơi thở, bọn họ vốn đã tỉnh táo lại không ít. Hiện tại nghe xong Triệu Tiển nói như vậy, nhất thời tất cả đều nhỏ giọng truyền âm với nhau.

Đám người Mạc Lận Hối cùng Thủy Phong Nguyệt đối diện vài lần, đều lặng lẽ gật đầu. Pháp bảo linh khí trong tay bọn họ đều thu lại linh quang.

Đệ tử thế lực ba phía khác nhìn nhau, đều lặng lẽ thu hồi binh khí.

Bọn họ tới chỗ này, hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo mục tiêu của chính mình, hoặc là được tông môn, sư tôn nhắc nhở. Nhớ tới lỗ mãng kích động trước đó, bọn họ không khỏi có chút hối hận.

Dù sao ở đây tranh đấu chém giết lẫn nhau, dưới tình huống thực lực mọi người chênh lệch không bao nhiêu, không nói tiêu hao thực lực một cách uổng phí, có chút lơ là còn có thể bị trọng thương thậm chí ngã xuống. Có thể nói là được một mất mười.

- Xem ra các vị cũng là người sáng suốt. Mọi người có thể nhìn một chút xem. Nơi này bên ngoài kết giới Bảo Nguyệt Cung lại không giống những nơi bình thường khác. Nếu không có đồng tâm hiệp lực, có thể phá vỡ được kết giới này hay không cũng là một vấn đề. Mặc dù phá vỡ kết giới, vẫn có thể phải đối mặt rất nhiều con rối bảo vệ. Chúng ta lại đấu với nhau như vậy nữa, cuối cùng tất nhiên không có một người nào có thể đi vào trong đó, đoạt được bảo vật trong đó.

Triệu Tiển thấy vậy, tiếp tục nói.

- Vậy theo Triệu đạo hữu nói, chúng ta phải làm sao?

Mạc Lận Hối nói tiếp hỏi.

- Theo Triệu mỗ thấy, chúng ta không bằng tạm thời liên kết lại với nhau, mở ra cửa cung. Đợi sau khi tiến vào bên trong cung điện, lại dựa vào bản lĩnh của mình, cướp đoạt bảo vật.

Triệu Tiển cao giọng nói.

Không chờ người khác nói gì, Mạc Lận Hối đã nói trước:

- Triệu huynh nói có lý. Ly Trần Tông ta nguyện ý đi qua, cùng các vị liên thủ.

Ở chỗ này, bên phía đệ tử thánh địa Thanh Lan, mơ hồ lấy đệ tử thân truyền của Thánh Chủ Triệu Tiển dẫn đầu, tất nhiên không có người nào phản đối.

Phía bên Hắc Ma Tộc, Cưu Thập La trầm mặc một lát, cũng gật đầu đáp ứng.

Thiếu chủ Trục Vân gài thanh trường kiếm ra phía sau lưng, không nói gì, nhưng coi như là đồng ý.

Mọi người đạt được sự nhất trí. Vì vậy từng người thu nhạt tử thi, tập trung đến phía trước kết giới.

Nhân mã khắp nơi thảo luận một lát, lúc này cũng dễ dàng thương lượng đưa ra một đối sách.

Trước đó Ly Trần Tông cũng đã tìm được phương pháp phá trận. Vậy sẽ liền do bọn họ dẫn đầu, chịu trách nhiệm dựa theo trận pháp phân bố, bố trí dọc theo màn ánh sáng kết giới.

Chỉ một lát sau, trên mặt đất phía trước màn ánh sáng màu vàng đã cắm đầy lá cờ nhỏ màu tím.

- Vậy làm phiền các vị.

Sau khi bố trí xong, Mạc Lận Hối nhìn về phía mọi người làm ra một cái vái chào, vừa cười vừa nói.

Triệu Tiển, thiếu chủ Trục Vân cùng với đám người Cưu Thập La, hơn mười cường giả Thiên Vị hậu kỳ, đi tới trước cờ trận, nhanh chóng bấm pháp quyết rót linh lực của từng người về phía lá cờ nhỏ màu tím.

Chỉ thấy trên hơn mười lá cờ nhỏ màu tím nhất thời có ánh sáng phát ra. Từ đó tuôn ra từng sương mù màu tím dày đặc, bắt đầu khởi động, lao về phía trên màn ánh sáng màu vàng.

Sương mù màu tím bắt đầu khởi động với tốc độ rất nhanh. Chỉ một lát sau, chúng nối liền một mảnh ở trên màn ánh sáng màu vàng.

Sương mù màu tím với tốc độ mắt thường có thể thấy được, thấm vào bên trong ánh sáng màu vàng. Hai ánh sáng màu tím và màu vàng rất nhanh trở nên mơ hồ.

Qua ước chừng một khắc đồng hồ, khu vực phạm vi ước chừng một trượng trên màn ánh sáng màu vàng, ánh sáng màu vàng và sương mù màu tím đã hoàn toàn dung hợp lại với nhau.

Cùng lúc đó, chỗ sương mù màu tím dung hợp đi vào bắt đầu dần dần biến mất. Ngay cả mảnh ánh sáng màu vàng cũng chậm rãi trở nên tán loạn, lộ ra một lỗ thủng hẹp, dài khoảng một thước.

Trên thạch đài mọi người thấy thế, trên mặt đều lộ ra thần sắc vui mừng.

Không cần tới nửa khắc đồng hồ, lỗ thủng này đã có thể mở rộng ra gấp mấy lần. Đến lúc đó bọn họ có thể tiến vào trong Bảo Nguyệt Cung.

Trong mắt nọi người ở đây đều lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử. Thời khắc bọn họ chà tay chuẩn bị, lại có biến đổi khác thường đột ngột phát sinh!

- Ầm ầm.

Một tiếng động rất lớn vang lên.

Một cột điện quang màu tím chợt xuất hiện ở giữa không trung, ầm ầm đập xuống, trực tiếp đánh một lá cờ nhỏ màu tím thành nát bấy.

Sương mù màu tím bám vào ở trên màn ánh sáng màu vàng nhất thời run lên, trở nên mỏng manh đi vài phần.

...
— QUẢNG CÁO —