Người thanh niên mặt tròn há hốc miệng, muốn nói thêm gì nữa. Nhưng toàn thân hắn rất nhanh bị ngọn lửa màu trắng bao phủ. Sau mấy hơi thở, hắn biến thành tro tàn, nhẹ nhàng tung bay.
Triệu Tiển mặt không thay đổi lật tay thu hồi chiến kích. Bản thân hắn hóa thành một luồng ánh sáng, bay về một phương hướng.
...
Nửa ngày sau, màn đêm buông xuống.
Một dãy núi nào đó trên tinh cầu này, phía xa một luồng ánh sáng hiện lên, bay vô cùng nhanh, rơi vào một chỗ trên ngọn núi, hiện ra một bóng người. Đó chính là Triệu Tiển.
Hắn nhìn về bốn phía xung quanh, nhíu mày.
Vào thời khắc này, hư không phía sau hắn lóe lên. Một bóng người mơ hồ hiện ra.
Người này thân hình cao lớn. Lúc này trong màn đêm, khuôn mặt của hắn có chút mơ hồ không rõ. Chỉ có thể nhìn thấy được trên người hắn mặc một bộ chiến giáp, tản ra khí tức vô cùng cường đại.
- Bì Lô tiền bối.
Triệu Tiển nhìn người nọ, trên mặt nhất thời lộ ra thần sắc cung kính, khom người thi lễ một cái.
- Chuyện làm như thế nào?
Bóng người mơ hồ kia mở miệng nói, âm thanh khàn khàn khó nghe, giống như kim loại đang ma sát.
- Lần này đệ tử Thanh Lan tử thương hơn phân nửa. Tin tức truyền về thánh địa Thanh Lan. Đám trưởng lão nội môn tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Tiếp theo nhóm viện binh rất nhanh sẽ chạy tới.
Triệu Tiển nói.
- Được, ngươi làm không tệ.
Bóng người mơ hồ nói.
Trên mặt Triệu Tiển thoáng vui mừng.
- Chỉ là, năm đó ở trong Côn Lôn Bí Cảnh, ngươi không có thể tìm được thi hài của Tường Thái, khiến tôn thượng rất thất vọng.
Bóng người mơ hồ lại mở miệng lần nữa.
- Vâng. Chuyện này là do ta sơ sót.
Triệu Tiển biến sắc, nhỏ giọng nói.
- Chuyện này mặc dù tôn thượng không có nói ngươi cái gì. Chỉ có điều hiện tại hắn sắp xuất quan. Các phương diện đều không có phép xuất hiện sai lầm. Ngươi cũng biết, tôn thượng và ta đều có kỳ vọng rất lớn vào ngươi.
Bóng người mơ hồ nói.
- Vâng. Lần này Triệu Tiển sẽ làm việc thỏa đáng, không có nhục sứ mệnh!
Triệu Tiển nghiêm nghị đáp ứng một tiếng.
- Được! Chuyện Huyền Công, ngươi cũng cần phải để bụng. Nếu như ngươi có khó khăn gì, có thể tìm ta bất cứ lúc nào. Khối Thủy Long Nghịch Lân này là do tôn thượng ban tặng. Ngươi cất đi.
Bóng người mơ hồ nói, sau đó giơ một tay lên. Một luồng ánh sáng màu xanh lam từ trên người hắn bay ra, lóe lên lơ lửng ở phía trước người Triệu Tiển.
Ánh mắt Triệu Tiển vẫn không chuyển, nhìn chằm chằm vào cái vảy màu xanh lam ở trong luồng ánh sáng màu xanh lam đang lơ lửng trước mặt. Trên mặt hắn lộ ra vẻ mừng rỡ.
...
Một lực lượng thần bí bắt đầu đẩy mạnh chiến sự ở các nơi trên tinh vực Di Dương. Tranh đấu giữa ba Đại Thánh Địa nhanh chóng thăng cấp. Toàn bộ tinh vực Di Dương dần dần rơi vào một sự hỗn loạn cực lớn, trước đó chưa từng có.
Thời gian không ngừng lưu chuyển. Nháy mắt đã qua hai mươi năm.
Thiên Điện trong Bảo Nguyệt Cung.
Thân Ngoại Hóa Thân của Thạch Mục di chuyển trên không trung, đứng ở phía trên một hố sâu cực lớn. Toàn thân hắn tuôn ra sương mù màu đen chấn động kịch liệt. Thân hình đột nhiên cao lên gấp hai lần. Bên cổ xuất hiện một cái đầu khác giống hệt.
Mà ở bên cạnh thân hắn, sương mù màu đen cuốn lên. Bốn cánh tay to khỏe từ đó thò ra.
- Không sai. Cuối cùng cũng đạt được Kim Đan đại thành. Tới đây, để ta đi thử công pháp của ngươi một chút.
Ở phía đối diện hắn, Thạch Mục di chuyển trên không trung, vẻ mặt mừng rỡ nói.
Giờ phút này, trên người hắn lộ ra một khí tức Thiên Vị hậu kỳ. Điều này là không thể nghi ngờ.
Trong miệng Thân Ngoại Hóa Thân thốt ra một tiếng, bốn quyền vung lên, điên cuồng đánh về phía Thạch Mục.
Trên quyền thứ tư, ánh sáng màu đen tuôn ra, bao quanh chiếm cứ lấy sương mù dày đặc, khiến không gian xung quanh đều chấn động, không ngừng run rẩy, ầm ầm đập xuống.
Thạch Mục thấy vậy, lại không tránh không né. Ngay cả chút nào động tác chống đỡ cũng không làm ra.
Chỉ thấy chỗ ngực của hắn có tia sáng màu vàng phát ra. Một mảng lớn da thịt trong nháy mắt giống như hóa thành đất nham thạch màu vàng, tiếp đó ngăn cản ma quyền của Hóa Thân đánh tới.
- Thình thịch.
Một tiếng động vang lên!
Toàn thân Thân Ngoại Hóa Thân chấn động. Bốn ma quyền đồng thời lóe lên, thu hồi lại. Sương mù màu đen chiếm giữ trên đó cũng lập tức trở nên tán loạn. Gặp phải đòn nghiêm trọng, Thạch Mục lại một bước không lui.
Chỉ thấy phần nham thạch màu vàng ở ngực hắn chậm rãi rút đi, lộ ra làn da. Trên đó, ngoại trừ một vết máu đọng nhợt nhạt ra, cũng không có bất kỳ tổn thương gì.
Theo một mảnh ánh sáng màu xanh sáng lên, vết máu ứ đọng này cũng lập tức biến mất.
- Không tệ. Uy lực một quyền này, sợ là Thiên Vị trung kỳ bình thường cũng không nhất định chịu được. Chỉ có điều, nếu muốn phá vỡ phòng ngự Thổ Hóa của ta, vẫn thiếu hỏa hậu. Tu vi phải tăng lên tới Thiên Vị hậu kỳ mới được.
Thạch Mục suy nghĩ một hồi, lại thầm nói với mình.
Năm năm trước, hắn từ nham thạch phong thể phá thạch lao ra, Huyền Công ngũ chuyển đã đạt tới tiểu thành.
Nhưng cho tới bây giờ đã qua tròn năm năm, bởi vì công pháp không hoàn chỉnh, Huyền Công của hắn tu luyện lại không có nửa điểm tiến bộ.
- Phân thân vừa tiến vào Thiên Vị. Hình như khí tức còn có chút bất ổn.
Thạch Mục trầm ngâm một lát, lật tay lấy ra mấy viên thuốc để Thân Ngoại Hóa Thân ăn vào. Sau đó Thạch Mục liền phân phó hắn tự mình tu luyện củng cố cảnh giới.
Nhìn Hóa Thân một lần nữa bị khối không khí màu đen vây quanh. Dưới thân Thạch Mục lóe lên ánh sáng sáng, một lần nữa ngồi xuống giữa không trung. Trong bàn tay hắn lại có một miếng ngọc giản xuất hiện:
- Thông Thiên Thánh Linh Quyết.
Lại nói tiếp, từ sau khi hắn nhận được pháp quyết này, tới nay ngoại trừ ban đầu tu luyện qua một hồi, vẫn không rảnh tìm hiểu. Vẫn trì hoãn tu luyện pháp quyết này đến giờ.
Thạch Mục giơ tay, đặt ngọc giản phủ lên trên trán. Từng vòng sóng chấn động linh lực liền từ trong gột rửa ra.