Bị đánh thêm một lần, Lâm Hổ đã thanh tỉnh trở lại, bỏ lên chậm rãi, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Thạch Mục, đứng một bên ngơ ngác, cả rắm cũng không dám phóng.
Những người khác cũng tương tự như vậy, ngây ngốc đứng một bên.
Thạch Mục nhìn sang Tề Phong, nhướng mày rồi vung tay lên, đám lục quang bay ra, tiến vào trong thân thể Tề Phong.
Vết thương trên mặt Tề Phong khôi phục lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, trong mấy hơi thở đã tốt lên toàn bộ, thậm chí hàm răng vừa bị đánh văng cũng đã mọc dài ra thêm không ít.
- Đa tạ phủ chủ!
Tề Phong không dám tin sợ lên mặt mình, sau đó khom người thi lễ Thạch Mục, vô cùng vui mừng nói.
- Chuyện gì xảy ra ở động phủ của ta? Những người đây từ đâu tới?
Thạch Mục chỉ đám người Lâm Hổ bên cạnh, hỏi.
- Phủ chủ, năm đó ngài đi tiền tuyến, sau đó dường như một đi không trở lại...
Trong lòng Tề Phong kích động hẳn lên, lập tức kể lại chuyện đã xãy ra trong trăm năm nay khi Thạch Mục mất tích, bao gồm cả việc động phủ cùng trăm mẫu linh điện bị đệ tử nghìn năm chiếm đoạt.
- Nghìn năm đệ tử tuy rằng có thể khiêu chiến lẫn nhau, cướp động phủ của đối phương, nhưng ta không có ở đây, những người đó sao có thể chiếm lấy động phủ của ta?
- Mấy năm nay, Di Dương Tinh Vực náo động không ngừng, tông môn lại bề bộn nhiều việc tìm cách ứng phó, đương nhiên không thể để ý hết được việc tranh chấp của đám đệ tử nghìn năm trong tông môn, hơn nữa tông môn cũng đã xác định phủ chủ đã ngã xuống, tất nhiên sẽ không đưa ra ý kiến phản đối.
- Các ngươi đều cút về hết cho ta, nói với chủ tử của các ngươi, trong vòng một ngày, ai đã cướp đi toàn bộ động phủ, linh điền của ta nhất định phải trả lại, nếu không thì chờ chết đi!
Nói xong, hắn cũng chẳng thèm đợi Lâm Hổ đáp lại, kéo Tề Phong, cả người nhấc lên, bay về phía động phủ.
Đám người Lâm Hổ thấy Thạch Mục đã đi xa, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhỏ giọng thảo luận một lúc, sau đó bay đi theo từng phương hướng bất đồng.
Thạch Mục cùng Tề Phong nháy mắt đã về tới động phủ, bên ngoài động phủ đã xuất hiện hoàng mang, chặn đường đi của bọn họ.
Thạch Mục hừ lạnh, ánh sáng màu lam trên tay trở nên chói mắt rực rỡ, tấn công vào chiếc màn sáng hoàng sắc một cách hung ác.
Tay hắn khẽ xoay, bàn tay lớn màu lam cũng theo động tác của hắn vừa chuyển, khiến cho hoàng sắc quang mạc run kịch liệt, sau đó vỡ vụn, hóa thành hoàng sắc lưu huỳnh bay đầy trời.
- Là ai! Ai dám xông vào động phủ!
Hai người áo xanh lúc trước từ động phủ đi ra, lớn tiếng quát.
Thế nhưng khi hai người lại gặp Thạch Mục, sắc mặt biến đổi.
- Tiểu tử, thì ra là ngươi, ngươi...
Tên thanh niên mắt xếch liền quát lên.
Hắn còn chưa dứt lời, Thạch Mục phất tay, bàn tay màu lam khổng lồ liền xuất hiện, đánh vào người hắn.
Nam tử mắt xếch điên cuồng phun ra máu tươi, thần tình uể oải té trên mặt đất.
- Cút ngay! Nói với tên Quan phủ chủ kia, trả lại toàn bộ động phủ cùng linh điền, nếu không ngươi chính là ví dụ của hắn!
Thạch Mục hừ lạnh, không để ý đến hai người, đi vào bên trong động phủ.
Thanh y nam tử còn đứng ở kia ngơ ngác nhìn theo Thạch Mục, trong đầu chợt lóe ra ánh sáng, lúc này mới nhớ ra thân phận của Thạch Mục.
- Ta nhớ ra rồi! Hắn là Thạch Mục, là nghìn năm đệ tử đơn độc xông vào Huyễn Ma Đạo!
Hắn thốt lên thất thanh.
Tên nam tử mắt xếch bị thương nặng, vừa miễn cưỡng ngồi dậy liền nghe thấy tin này, gương mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Hai người dắt díu lấy nhau, nhanh chóng đi ra khỏi động phủ, bay về phía xa.
Thạch Mục đi vào trong động, nơi đây tuy rằng bị chiếm từ lâu, nhưng tựa hồ vẫn không có ai đến ở, nên chẳng có thay đổi gì.
Hắn dạo quanh một vòng động phủ, sau đó ngồi xuống trong phòng khách.
Tề Phong yên lặng đứng một bên, không nói gì.
- Hiện tại nếu ta đã trở về, động phủ, linh điền tất nhiên đều phải lấy lại, dám tính toán lấy đồ của ta, tất phải chịu cảnh bị ta đòi lại cho bằng hết! Đến lúc đó, những nơi này đều giao cho ngươi quản lý. Người hầu trước kia cứ ra sức gọi về, nếu không đủ, lại triệu tập thêm một ít người có thể tin cậy, đây là năm trăm cực phẩm linh thạch, chưa đủ thì đến tìm ta.
Thạch Mục vừa nói, vừa lấy ra chiếc nhẫn trữ vật ném cho đối phương.
- Vâng,
Tề Phong vội vàng đáp lại, cung kính nhận lấy giới chỉ trữ vật, gương mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Hắn do dự một chút, sau cùng cũng nói:
- Phủ chủ đại nhân, thực lực của ngài tuy rằng rất cao, nhưng người đoạt lấy động phủ và linh điện cũng là nghìn năm đệ tử vô cùng nổi bật, ngài cũng nên cẩn thận một chút.
Đuôi lông mày Thạch Mục nhấc cao, nói:
- À, ba người này là người nào?
- Người lợi hại nhất trong số đó là Quan Lực, là đệ tử nghìn năm đứng hàng thứ năm, tu luyện công pháp luyện thể, có sức mạnh dời non lấp bể, vô cùng khó đối phó.
Tề Phong đáp.
- Còn hai người kia?
Thạch Mục nhướng mày, mặt không biểu tình hỏi tiếp.
- Hai người kia, một người tên là Đằng Cốc Sơn, đứng hàng thứ chín, tu luyện một trong mười đại công pháp trấn tông, Liệt Diễm Chân Cương Công. Người còn lại tên Triệu Vũ, tu luyện Đại Trạch Huyền Kim Kiếm Quyết, cũng nằm trong thập đại công pháp trấn tông, xếp hạng mười.
Tề Phong kể rõ từng người.
- Được, ta đã biết, ngươi lấy những đan dược này về sử dụng, nội thương trong cơ thể sẽ khỏi rất nhanh, tu vi cũng khôi phục lại Địa giai.
Thạch Mục tùy ý lấy ra một bình ngọc, ném cho Tề Phong.
- Đa tạ phủ chủ.
Tề Phong vui mừng quá độ, tiếp nhận bình ngọc, khom mình hành lễ.