Huyền Giới Chi Môn

Chương 842: Một kích (1)



Quan Lực liếc nhìn những người đi theo, nở nụ cười lạnh lùng.

Rất tốt, những năm gần đây hắn ra ngoài lang bạt, có được một vận may hiếm có, thực thực tăng mạnh, lần này vốn định sử dụng toàn lực, chẳng những muốn đánh bại Thạch Mục, kẻ có danh tiếng vượt qua mình, danh chính ngôn thuận đoạt lấy linh địa, mà còn muốn nhục nhã hắn trước mặt mọi người.

- Thạch sư đệ, trì hoãn lâu như vậy, ngươi sợ rồi sao? Nếu như ngượ sợ, có thể nhận thua ngay lập tức, hai tay dâng linh địa lên cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.

Quan Lực thản nhiên nhìn Thạch Mục đứng cách mình không xa, mở miệng nói.

Đối với những lời Quan Lực vừa nói, Thạch Mục làm như không nghe thấy, đưa mắt nhìn những người xung quanh.

Đến khi ánh nhìn dừng lại tại một thanh niên áo trắng đang đứng chắp tay chìm trong đám người, chẳng ai khác ngoài Triệu Tiển

Ánh mắt Triệu Tiển cũng dừng lại trước người Thạch Mục, song phương giao tiếp trong nháy mắt, sau đó liền dời đi.

Quan Lực thấy Thạch Mục tựa hồ chẳng quá tập trung, không thèm nghe những gì mình vừa nói, giận đến tím mặt, hét to một tiếng, cả người toát ra hào quang màu đồng.

Màu da trên thân hắn tức khắc biến thành màu đồng cổ, giống như một đồng nhân, tản mát ra khí tức vô cùng hùng mạnh.

“Ầm!”

Quan Lực bước tới một bước, toàn bộ hạp cốc dường như cũng phải lắc lư, giống như vừa trải qua một cơn động đất.

Những đệ tử ở phụ cận xem cuộc chiến, bắt đầu nghị luận sôi nổi.

- Không hổ là Quan sư huynh!

- Hỗn Nguyên Nhất Khí Công của Quan sư huynh có lẽ tiến bộ không ít!

- Thạch Mục kia nhất định sẽ bị mất mặt!

- Ta nhớ trăm năm trước, khi hắn vừa trở thành nghìn năm đệ tử, mặt lúc nào cũng tỏ vẻ hung hăn càn quấy, đáng nhẽ nên sớm có người dạy bảo hắn một phen!

Bên tai Thạch Mục nghe tiếng đám người bàn tán xung quanh, sắc mặt không đổi, lúc này ánh mắt mới dừng trên người Quan Lực, há miệng ngáp, giọng điệu biếng nhác:

- Sao không ra tay đi?

- Ngươi tự tìm chết!

Quan Lực giận tím mặt, hét lớn, tung ra một quyền.

Nắm tay màu đồng cổ phát ra hào quang rực rỡ, giống như được phủ một lớp đồng thau cứng rắn, khí thế bộc phát đến mức kinh khủng, không khí trong hạp cốc trong nháy mắt tựa như thủy triều cuộn trào xao động.

Mọi người đang xem cuộc chiến thấy thế, vội vàng phi thân lui về phía sau mười trượng.

Thạch Mục đối mặt với khí thế mãnh liệt, vẫn không nhúc nhích dù chỉ một chút, cánh tay khẽ giơ lên.

Hào quang sau lưng hắn chợt lóe, hiện ra hư ảnh tám con cự mãng, khí tức không hề tan biến nhập vào thể nội Thạch Mục.

Sau một khắc, cả người hắn kim quang sáng lòa, toàn thân hiện ra lân phiến màu vàng, kim quang chói lọi khiến người bỏng mắt, làm cho bọn họ không có cách nào nhìn thẳng, song song đó, khí thế khổng lồ như con sóng dữ đồng thời bộc phát.

Khí thế tản mát trên người Quan Lực giống như bọt sóng nhỏ, chỉ trong giây lát bị con sóng hùng vĩ nuốt trọn.

Không trung, sắc mặt Quan Lực biển đổi mãnh liệt, ánh mắt lộ ra hoảng sở, nhưng vì quả đấm của hắn đã tung ra, không thể thu hồi trở lại.

Những người vậy xem cũng không khác gì Quan Lực, ánh mặt hốt hoảng, tràn đầy thần sắc không dám tin.

Triệu Tiển cảm nhận khí tức Thạch Mục bộc phát, đôi mắt hơi híp lại, khẽ cau mày.

Trước mặt bao người, Thạch Mục bước thêm một bước, vung tay đánh ra một quyền.

Cả người hắn phát ra kim quang vô tận, nắm tay lại hiện ra bạch quang, chỉ một lúc bạch quang liền mất, sau đó một luồng hắc quang hiện ra.

Hai màu đen trắng chuyển đổi qua lại nhanh chóng chưa đầu một hơn, liên tục lập lòe, cuối cùng dung hòa thành một thể, hóa thành hào quang hỗn độn nhàn nhạt, bao trùm quả đấm của hắn.

Khí thế trên nắm đấm của Thạch Mục bất chợt thu liễm, bắt đầu tản ra nhàn hạt kim quang.

Những biến hóa liên tiếp tuy rằng rất dài, nhưng kỳ thực chỉ trong nháy mắt đã xong.

Giữa không trung, hai quả đấm đụng vào nhau!

Ầm ầm!

Thanh âm trầm đục cực lớn truyền ra, sau đó một luồng sức mạnh đáng sợ khuấy động phát tán ra từ xung quanh hai người.

Khoảng đất dưới chân hai người xuất hiện từng đường đứt gãy giống như mạng nhện, nhanh chóng khuếch tán ra ngoài, mặt đất lắc lư kịch liệt.

Những người đang xem cuộc chiến đã có chín mươi phần trăm đứng không vững, bị nguồn sức mạnh khổng lồ đó làm rút lui vài bước, chỉ còn sót lại ít ỏi vài người vẫn đứng tại chỗ.

Rắc rắc!

Tiếng nứt xương thanh thúy vang lên, Quan Lực hét thảm, thẩn thể giống như một con diều giấy nát bay ra ngoài, liên tục đâm vào ngọn núi phía sau, lún sâu vào trong thạch bích.

Cánh tay phải hắn bị vặn xoắn theo một góc quỷ dị, cơ bắp khuỷu tay xoắn thành hình đinh óc, lộ ra xương trắng.

Những người đang xem chiến trực tiếp há hốc mồm!

Một kích, chỉ cần một kích, Quan Lực với sức mạnh thân thể nổi tiếng bại trận thê thảm!

- Ngươi...

Quan Lực run rẩy chỉ về phía Thạch Mục, miệng phun ra một ngụm máu.

Bóng người chợt lóe, Thạch Mục xuất hiện trước mặt Quan Lực, gương mặt vươn nét cười lạnh lùng, đưa tay bắt lấy cổ Quan Lực, kéo hắn ra khỏi vách đá, sau đó ném xuống đất.

Quan Lực vốn đã chị tổn thương toàn thân, giờ phút này bị ném một cái, một ngụm máu tươi lại bị phun ra, suýt ngất xỉu.

- Lấy ra lệnh bài linh địa đi.
— QUẢNG CÁO —