Huyền Giới Chi Môn

Chương 864: Một côn diệt Thần (1)



Địa Triết phảng phất như không nghe thấy lời nói của Xi Biệt, sắc mặt trắng bệch.

Trong miệng Xi Biệt phát ra tiếng gầm, ma khí cuồn cuồn nổi sóng, muốn giãy khỏi trói buộc của Thất Bảo Diệu Thụ.

Nhưng ngay lúc này, pháp quyết trên tay Yên La ngừng lại, bờ môi hơi mấp máy vài lần.

Sắc một khắc, lưu quang bảy màu xung quanh Thất Bảo Diệu Thụ điên cuồng dũng động, hai nhánh cây quấn quanh hai người kéo dài thêm nữa, tạo thành hai mũi nhọn giơ lên cao cao, sau đó từ trên đỉnh đầu chúng mãnh liệt đâm vào tín môn.

Một tiếng hét thê thảm từ Địa Triết, Xị Biệt đồng thời vang lên.

Trên đỉnh đầu hai người, hai luồng quang mang một lam, một xanh lá hiện lên, theo hai nhánh cây hòa nhập vào trong Thấy Bảo Diệu Thụ

Ánh sáng trên hai nhánh đó lập tức lưu động, phát ra hai luồng quang mang, tản mát ánh lam sắc cùng thanh sắc lấp lánh.

Sau khi hai luồng quang mang sáng lên, bảy nhánh cây của Thất Bảo Diệu Thụ đã được thắp sáng toàn bộ, thấy thải hào quang tỏa ra mãnh liệt, truyền ra khí tức kỳ dị.

Thạch Mục đứng bên cạnh bị khí tức này ảnh hưởng, ánh mắt nhiễm một tầng mông lung, trong lòng đột nhiên hiện lên từng cảm giác quỷ dị, có tham lam, có thô bạo, có sắc dục...

Nương theo từng khí tức vừa hiện lên, làm lòng hắn xúc động khó nói, khiến tâm linh Thạch Mục không khỏi lung lay.

- Đây là bảy loại ma niệm trong Thiên Địa, bảo vệ cho tốt thâm thần của mình, đừng để chúng ảnh hưởng.

Thanh âm Yên La vang bên tai Thạch Mục, giống như một làn gió xuân, thoáng cái đã xoa dịu gợn sóng trong lòng Thạch Mục.

Trong lòng Thạch Mục khẽ động, nghe lời nàng điều chỉnh lại hô hấp của mình, bảo vệ thần thức, xua tan ảnh hưởng từ sức mạnh quỷ dị kia,

Cạnh đó, ánh mắt Minh La chỉ mê man một chốc, lập tức khôi phục lại bình thường.

- Hiện tại ma nguyên Thất Bảo đã khôi phục lại như cũ, ta phải lập tức tìm hiểu, hai người các ngươi hộ pháp cho ta.

Yên La dặn dò Thạch Mục và Minh La cẩn thận.

- Được!

Thạch Mục nghe xong, trịnh trọng gật đầu.

- Tỷ tỷ cứ yên tâm đi!

Minh La cũng nghiêm túc đáp ứng.

Yên La gật đầu thật nhẹ, vung tay về phía Thạch Mục, một luồng ô quang từ trong tay nàng bay ra, chui vào tay Thạch Mục, sau đó nàng bay đến chỗ Thất Bảo Diệu Thụ đang lơ lửng trên không.

Trên Thất Bảo Diệu Thụ, bảy nhánh cây tương ứng với bảy màu sắc như có linh tính, rối rít kéo dài ra, quấn quanh lấy Yên La.

Xi Biệt và Địa Triết trước đó vừa bị nhánh cây trói buộc, hiện tại sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm nhũn từ không trung rơi xuống, khí tức từ Thần gia ngã xuống Thánh giai trung hậu kỳ.

Thạch Mục và Minh La không rảnh bận tâm đến bọn chúng, vẻ mặt hơi khẩn trương nhìn lên trên không.

Lúc này đây, bảy nhánh cây tỏa ra màu sắc rực rỡ giống như kén tằm, bao bọc lấy Yên La, tạo thành quả trứng thải sắc khổng lồ.

Sau đó, họ liền nghe thấy tiếng “ông” rất nhỏ vang lên, Thất Bảo Diệu Thụ lại sáng ngời quang mang, một màn sáng hình cầu xuất hiện, bao phủ cả thân cây lẫn thất thải cự đản.

Thạch Mục nhìn chằm chằm quả trừng, hào quang bảy màu sáng lên liên tục, không ngừng thay đổi màu sắc, bên ngoài vỏ trứng còn hiện lên hư ảnh của bảy người.

Mỗi hư ảnh đều sở hữu một gương mặt, cao thấp mập ốm khác nhau, lộ ra thần thái riêng biệt.

Mỗi lần sáng lên, khí tức của Thấy Bảo Diệu Thụ lại mạnh hơn một lần, điều này khiến Thạch Mục sinh ra cảm giác đặc biệt, giống như những hư ảnh kia tập hợp sức mạnh lại cho Thất Bảo Diệu Thụ.

- Động tĩnh mạnh như vậy, chỉ sợ một lát sau, tộc Cổ Man sẽ phát hiện. Ta đi lên đảo ngăn địch, tận lực để chiến trường tránh khỏi Yên La, ngươi cố gắng hộ pháp cho nàng.

Thạch Mục thu hồi ánh nhìn, nói với Minh La đang đứng bên cạnh.

- Thạch Mục ca ca, một mình ngươi không có vấn đề gì chứ?

Minh La nhìn thất thải cự đản trên không, sau đó lại nhìn Thạch Mục, lo lắng hỏi lại.

- Ngươi chỉ cần bảo về tốt nơi này là được, chuyện bên kia cứ giao cho ta! Ta sẽ không để cho Yên La gặp rắc rối không đáng có.

Thạch Mục bật cười, giọng điệu thoải mái.

Hắn vừa dứt lời, trên bờ biển Ma Giác Đảo đã xuất hiện chấn động kỳ dị.

Thạch Mục quay đầu nhìn lại, đã thấy Xi Biệt và Địa Triết nhân lúc lực chú ý Minh La bị hấp dẫn, lặng lẽ chạy về phía Ma Giác Đảo.

- Muốn chết!

Minh La giận dữ mắng, chuẩn bị xông lên.

- Cứ phòng thủ ở đây, hai tên đó giao cho ta!

Thạch Mục đưa tay ngăn cản nàng, nói.

Thanh âm “xoẹt” liền vang lên ngay sau đó.

Sau lưng Thạch Mục phát ra hào quang đen trắng sáng ngời, hai cánh lửa mở ra, bay nhanh về phía Ma Giác Đảo.

Lúc này, hai người Địa Triết, Xi Biệt đã cách không xa bờ biển Ma Giác Đảo.

Vừa thấy Thạch Mục bay nhanh đến chỗ hai người, thân hình bọn họ liền ngừng lại.
— QUẢNG CÁO —