Huyền Giới Chi Môn

Chương 892: Dốc sức chiến đấu Thần Tướng (1)



- Tiếp theo là đến lượt ngươi!

Thạch Mục hé ra một tia cười lạnh, thủy hỏa song dực giương ra, cả người hắn hóa thành ảo ảnh, đánh tới tên áo xanh có cánh bằng xương bằng thịt đánh tới.

Thân hình hắn còn chưa đến, một hắc ảnh từ bên cạnh hắn bay ra, trốn vào trong hư không, đồng thời miệng hắn khẽ quát, Như Ý Tấn Thiết Côn được nắm trong tay quét tới.

Tên Cổ Man tộc áo xanh bởi vì xích mi đại hán bị chém giết, tâm tình hoảng loạn, không nghênh đón mà bỏ chạy, xoay người bay về phía xa xa, tránh công kích của Tấn Thiết Côn.

Thạch Mục thấy vậy, tâm niệm khẽ động, thỏa hỏa song dực sau lưng hắn phát ra ánh sáng rực rỡ, cả người hắn tạo thành tàn ảnh chớp động đuổi theo, Như Ý Tấn Thiết Côn hung hắn đập vào lưng tên Cổ Man tộc kia.

Trong chốc lát, vô cùng vô tận côn ảnh như tòa núi lớn đập xuống.

Tên Cổ Man tộc đó cũng không quay đầu lại, sau lưng đột nhiên mọc ra bộ lông màu rám nắng, đan cài vào nhau tạo thành một áo giáp lông.

Một tiếng phanh giòn giã!

Côn ảnh như gió táp mưa sa rơi xuống áo giáp vừa hình thành, cuối cùng bị phản chấn ngược trở về, tên Cổ Man tộc áo bào xanh mượn nhờ cỗ sức mạnh này gia tốc bay nhanh hơn.

Thế nhưng vào lúc này, bên cạnh tên Cổ Man tộc đó, hắc quang lóe lên, thân ngoại hóa thân của Thạch Mục xuất hiện quỷ dị, đấm vào người hắn.

Quả đấm mang theo hắng quang lượn lờ, lóe ra từng phù văn màu đen, hình thành một lĩnh vực thu nhỏ, tràn đầy hơi thở ma hóa ăn mòn.

Thân ngoại hóa thân của Thạch Mục dù chỉ vẻn vẹn có tu vi Thánh giai sơ kỳ, nhưng cảnh giới lĩnh vực cực cao, tạo nên uy lực không mất mảy may.

Nếu bị nắm đấm ẩn chứa lĩnh vực này đánh tới, cho dù là đại năng giả Thần Cảnh, nếu không lĩnh ngộ ra được huyền ảo của lĩnh vực, cũng bị thiệt thòi lớn.

Hắc quang lóe lên, nắm đấm từ phân thân nện xuyên qua ngực thanh bào Cổ Man tộc, đập nát trái tim hắn.

Cánh tay Thạch Mục vung lên, Như Ý Tấn Thiết Côn trực tiếp nện lên đầu đối phương.

Phịch!

Đầu tên đó nhanh chóng nổ tan tành.

Thêm một thánh giai nữa vẫn lạc!

...

Ở gần Thiên Liên Trì, Dụ Phong Thần Tướng đang chơi đùa một con cá bơi lội dưới nước.

Trong giây lát, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa, trên mặt lộ ra một tia giận dữ.

- Tám tên Thánh giai đối phó với một tên Thiên Vị, lại chết hết hai người! Đám rác rưởi này đang làm gì thế?

Dụ Phong Thần Tướng hừ một tiếng, thân thể bỗng chốc mơ hồ, hóa thành một tàn ảnh bay đi xa xa.

...

Thạch Mục liên tục giết chết hai tên Cổ Man tộc, bỗng nhiên xoay người nhìn về phía sáu tên tộc Cổ Man phía sau.

Sáu người không ngờ Thạch Mục lại có thủ đoạn xuất quỷ nhập thần đến vậy, giờ phút này bọn chúng quá mức sợ hãi, lại thấy Thạch Mục không hề chạy trốn, trái lại không dám đuổi theo!

Sau khi tập kích tên xích mi đại hán, con cự mãng giống như cảm ứng được điều gì, không tiếp tục đánh nữa, thân hình cực lớn chuyển động, chui vào mặt đất, biến mất vô tung vô ảnh.

- Đừng hoảng hốt! Hắn chỉ là một Thiên Vị, chúng ta đồng loạt ra tay chắc chắn sẽ chém chết được hắn!

Một tên Cổ Man tộc da vàng thấy mãng xà thối lui, hét lớn kêu gọi.

Những người khác nghe xong, nhanh chóng trấn tĩnh, trên mặt lộ ra vẻ kích động, nhưng vẫn không ai dám đứng ra tấn công đầu tiên.

Dù sao thủ đoạn Thạch Mục dùng để giết hai Thánh giai kia, quá mức quỷ dị.

- Sao vậy? Chẳng lẽ đường đường là sáu vị Thánh giai tộc Cổ Man, chẵng lẽ sợ một tên nhân tộc tu vi Thiên Vị sao?

Thạch Mục cười lạnh, trên người lóe ra hào quang đen trắng, giống như một vầng hắc bạch thái dương.

- Ngông cuồng! Cùng tiến lên!

Sáu tên Cổ Man tộc nghe vậy, nổi giận đùng đùng, lao nhanh về phía Thạch Mục.

Thạch Mục chứng kiến quang cảnh trước mắt, gương mặt lộ vẻ tươi cười.

Thân thể hắn chớt giống như con quay bắt đầu chuyển động, một tay rút Như Ý Tấn Thiết Côn ra khỏi vỏ Thiên Cực, điên cuồng vũ động.

Tiếng xé gió mãnh liệt ầm vang! Từng cái côn ảnh đang cài vào nhau, hình thành một đám sương mù tàn ảnh khiến người ta hoa mắt.

- Diệt Tiên Côn Pháp!

Thanh âm Thạch Mục thoáng lên như sấm chớp rạch chín tấn trời, giữa không trung nổ vang!

Hào quang trên người hắn sáng lóa, hắc bạch quang mang bỗng nhiên chói lòa, bộc phát ra càng nhiều hắc bạch hào quang, trong khoảnh khắc đã bao phủ phạm vi vài dặm, bao gồm cả sáu tên Thánh giai Cổ Man tộc.

- Mở ra!

Thạch Mục hét lớn, hư không chung quanh vặn vẹo biến dạng, hào quang đen trắng tách ra.

Bạch quang nổi lên, hắc quang trầm xuống, giống như hỗn độn sơ khai, trong đục chia lìa, tạo thành không gian đen trắng cực lớn.

Sắc mặt sáu gã Thánh giai Cổ Man tộc biến đổi tột độ, hư không quanh thân chúng trở nên vô cùng nặng nề, áp lực cực lớn từ bốn phương tám hướng đè ép đến.

Mặc dù sáu người đều là tồn tại Thánh giai, nhưng tất cả đều dừng lại, giống như ruồi trong hổ phách, không một ai có thể động đậy.

- Sao có thể được?

Tên Cổ Man tộc da vàng kia hoảng sợ nói, cả người toát ra hào quang màu vàng, mong muốn phá vỡ không gian hắc bạch, nhưng chẳng làm gì được, cả không gian chỉ run lên một chút rồi khôi phục lại bình thường.
— QUẢNG CÁO —