Huyền Giới Chi Môn

Chương 992: Chỗ ẩn cư (2)



Thạch Mục cũng có chút nghi ngờ hỏi.

- Thiên Đình có lòng diệt Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, vạn năm không chết. Sau khi lão tổ ngã xuống, vì tránh né tay sai của Thiên Đình tra xét, thời điểm tộc chúng ta mở ra chỗ bí cảnh này, đã tập trung mười phần nguyên khí thiên địa giữ lại bên trong bí cảnh.

Đại trưởng lão nói.

Nghe đến đó, Thạch Mục liền hiểu ra. Sau khi chặn dòng chảy của nguyên khí thiên địa, tài nguyên trên tinh cầu này nhất định trở nên vô cùng thiếu thốn. Hoàn cảnh cũng sẽ từ từ trở nên hiểm trở đáng sợ. Hoàn cảnh như thế tất nhiên không sẽ khiến cho người của Thiên Đình chú ý, do đó có thể che giấu tung tích Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ở trên trình độ cực lớn.

Đại trưởng lão dẫn theo Thạch Mục bay về phía một ngọn núi ở bên trong bí cảnh. Gần ngọn núi có ở một tòa đại điện rộng lớn, đặc biệt cao, chừng mười mấy trượng. Toàn đại điện có màu xanh đậm.Đđỉnh chóp hiện ra dạng mũi nhọn, tạo hình đặc biệt dị thường. Nhìn thoáng qua giống như một cái đầu cực lớn màu xanh.

- Thạch đạo hữu, mời.

Đại trưởng lão duỗi một tay ra, sau đó lập tức đi vào đại điện trước. Bên trong tối đen như mực, ánh sáng ảm đạm.

Từ bên ngoài nhìn vào, lối vào đại điện giống như một miệng rộng màu đen.

- Thạch Đầu, cẩn thận. Ta thấy bên trong có cổ quái. Đừng để rơi vào cạm bẫy.

Giọng nói của Thải Nhi vang lên ở trong lòng Thạch Mục, nhắc nhở.

Sắc mặt Thạch Mục bình thản, mỉm cười, bộ dạng hoàn toàn không lo lắng, cất bước đi vào theo.

Đại trưởng lão thấy thần sắc Thạch Mục bình tĩnh, lông mày khẽ nhếch lên, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm. Chỉ có điều rất nhanh, nụ cười này đã biến mất.

- Đi, mời nhị trưởng lão và tam trưởng lão qua đây.

Hắn xoay người phân phó với Bạch Hồng đang ở phía sau.

Bạch Hồng kia đáp ứng một tiếng, lạnh lùng liếc mắt nhìn Thạch Mục, sau đó xoay người bay về phía bên ngoài.

Thời gian kế tiếp, đại trưởng lão và Thạch Mục lần lượt ngồi xuống, tùy ý trò chuyện.

Đại trưởng lão hỏi thăm Thạch Mục một ít tình hình về tinh vực Di Dương, Thạch Mục cũng không có giấu diếm, nói thật.

Nghe nói thánh địa Thanh Lan bị huỷ diệt, sắc mặt đại trưởng lão thoáng biến đổi, trở nên ngưng trọng hơn vài phần.

- Đại trưởng lão, tuy rằng người của Cổ Man Tộc bên ngoài bị ta giết, nhưng người của Thiên Đình khẳng định đã biết được Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc ẩn cư ở nơi này từ lâu. Đại trưởng lão vẫn nên chuẩn bị một chút thì tốt hơn.

Thạch Mục nói.

- Thế lực Thiên Đình khổng lồ tới mức nào. Nếu như ở đây đã bị lộ, chúng ta còn có thể làm sao? Lẽ nào lại đổi tới một chỗ khác để ở sao? Cho dù thật sự đổi qua một nơi ở khác. Di chuyển với quy mô lớn như vậy, cũng không có khả năng tránh được sự giám sát của Thiên Đình. Không bằng ở ngay này, dùng khỏe đối phó với mệt, cũng tiện có một chỗ dựa vào.

Đại trưởng lão lắc đầu, cười khổ một tiếng nói.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, không nói chen vào.

Đây là chuyện của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, hắn không tiện nói cái gì.

Vào thời khắc này, ở bên ngoài đại điện có hai luồng ánh sáng bay vụt đến, dần hiện ra hai thân ảnh.

Đi đầu là một con vượn già màu vàng, thân thể có chút còng xuống, trên mặt có chút nếp nhăn. Lông mày màu vàng rũ xuống tới trên mặt. Chỉ có điều đôi mắt cực kỳ có tinh thần. Thoạt nhìn còn tốt hơn so với đại trưởng lão rất nhiều, còn không có loại cảm giác già nua như vậy.

Một con khác, lại là một con vượn trung niện có bộ lông màu đỏ, mặc chiến giáp màu đỏ, cơ bắp toàn thân gồ lên, khiến người ta có một loại cảm giác hùng tráng.

Mắt Thạch Mục lóe lên. Hai người này cũng là đại năng Thần cảnh. Chắc là tồn tại Thần cảnh sơ kỳ.

- Đại trưởng lão, nghe nói truyền nhân của Bạch Công tộc trưởng xuất hiện. Hắn ở đâu?

Con vượn già màu vàng kia vừa đi vào đại điện, lập tức vò đầu bứt tai, lòng như lửa đốt kêu lên.

Sau một khắc, ánh mắt con vượn già màu vàng xoay chuyển, rơi vào trên người Thạch Mục.

- Có phải là tiểu tử này hay không? Tiểu tử Nhân tộc sao?

Kim ảnh lóe lên. Bóng con vượn già màu vàng chợt hoa lên một cái, sau một khắc đã xuất hiện ở phía trước người Thạch Mục, tốc độ nhanh tới mức kinh người.

Trong mắt Thạch Mục hiện lên một vẻ kinh ngạc, đuôi lông mày lập tức rướn lên.

Bạch Công trong miệng con vượn già màu vàng này, chắc hẳn là chỉ Bạch Viên Lão Tổ. Không ngờ lão tổ vốn tên gọi là Bạch Công.

Con vượn trung niên lông màu đỏ cũng đưa mắt nhìn về phía Thạch Mục, quan sát từ trên xuống dưới, ánh mắt rất lãnh đạm. Nó đi tới trong đại điện ngồi xuống.

- Nhị trưởng lão, trấn tĩnh một chút, không nên nóng vội. Ngươi ngồi xuống trước đã.

Đại trưởng lão nói với con vượn già lông màu vàng kia.

Trên mặt con vượn già màu vàng có phần lo lắng. Đại trưởng lão nháy mắt với hắn một cái. Lúc này con vượn già màu vàng mới gật đầu, ngồi xuống.

- Thạch Mục, hai vị này là nhị trưởng lão Bạch Tàng và tam trưởng lão Bạch Phi của bản tộc. Vị này chính là Thạch Mục, đến từ tinh vực Di Dương, tự xưng chính là truyền nhân của Bạch Viên Lão Tổ.

Đại trưởng lão giới thiệu sơ qua một phen nói.

- Tinh vực Di Dương? Không sai! Năm đó tộc trưởng chính là học được Cửu Chuyển Huyền Công ở tinh vực Di Dương. Thạch tiểu tử, ngươi thế nào lại nhận được truyền thừa của lão nhân gia ta, còn không mau mau nói ra!

Bạch Tàng, con vượn già lông vàng ngẩn ra, sau đó lập tức sốt ruột gật đầu, nhìn Thạch Mục hỏi.

Bạch Phi, con vượn lông đỏ kia cũng nhìn sang, ánh mắt lấp lánh.

- Chuyện là thế này...

Thạch Mục cũng không có giấu diếm, kể rõ một lượt mình làm thế nào nhận được truyền thừa của Bạch Viên, cùng với tìm được thánh địa Thanh Lan hắn đã từng bái sư.

Đương nhiên, trong đó chuyện liên quan đến bản thân, hắn liền hàm hồ cho qua.

Sau đó, Bạch Tàng và Bạch Phi còn hỏi thăm kỹ càng tỉ mỉ một vài chi tiết có liên quan đến Bạch Viên Lão Tổ. Thật ra Thạch Mục cũng không biết rõ ràng, vi sao năm đó Bạch Viên Lão Tổ hội chiến lại chết. Nhưng thông qua cảnh trong mơ, ghi lại một ít quá trình chiến đấu, lúc này hắn cũng nói ra.

Về phần làm sao mình biết được, tất nhiên toàn bộ giao cho trên người Thanh Lan Thánh Chủ. Dù sao người này từng là sư tôn của Bạch Viên Lão Tổ.

Bạch Tàng nghe vậy, thân thể chấn động, trong mắt hiện ra vẻ đau thương vô tận. Toàn thân thoạt nhìn hình như thoáng cái đã già đi không ít.

Thân thể cũng Bạch Phi và đại trưởng lão chấn động, đều thở dài.

- Tộc trưởng anh tài ngút trời, ở tinh vực Di Dương học thành Cửu Chuyển Huyền Công trở về, thực lực một lần đột Phá Thần cảnh trung kỳ, đạt được cấp bậc luyện hư, đồng thời được Côn Lôn Bảo Hoa Thánh Tổ mời làm chiến tướng, dẫn dắt Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta đạt được đỉnh phong, trở thành tộc đứng đầu trong tám tộc Hoang Cổ. Tiếc rằng thời điểm quyết chiến cùng Thiên Đình, tộc trưởng mất tích. trong lòng chúng ta còn ôm một chút hy vọng, tộc trưởng chỉ là bị thương bế quan. Đáng tiếc...

Bạch Tàng thở dài nói, trong mắt thoáng thấy ánh nước.
— QUẢNG CÁO —