Huyền Học Đại Sư Không Phải Người

Chương 49



Bên kia, Ngao An An và quỷ Đao Lao bắt đầu điều tra vùng lân cận.

Sau khi xác định xung quanh không có ai chú ý đến, bọn họ lập tức bay vụt trong rừng.

Chỉ trong chốc lát, Ngao An An và quỷ Đao Lao đã dạo được một vòng trong khu rừng này rồi.

Thế nhưng hai người vẫn không phát hiện ra chỗ nào trong khu rừng này có vấn đề.

Thậm chí, đến cả một bóng quỷ cũng không nhìn thấy.

Quả thực là rất kỳ quái.

"Đại nhân, đến cả người cũng không phát hiện ra chỗ nào có vấn đề sao?" Quỷ Đao Lao thốt ra.

Ngao An An khẽ liếc quỷ Đao Lao một cái.

Cái liếc mắt này khiến cho quỷ Đao Lao hết hồn hết vía, sau khi phản ứng lại mới cảm thấy mình nói sai rồi.

"Đại nhân, ta tin tưởng người nhất định làm được, chúng ta cứ tìm thêm một lúc nữa xem." Quỷ Đao Lao sửa lại lời vừa nói.

"Ha." Ngao An An cười lạnh một tiếng.

Quỷ Đao Lao run rẩy cả người, vội vàng im miệng, không dám nói gì nữa.

Nói càng nhiều sai càng nhiều mà!

Quả thật, với bản lĩnh của cô như vậy mà cũng không tìm được một chút vấn đề nào ở chỗ này.

Nhưng dù thế thì Ngao An An cũng không cảm thấy có gì không tốt, ngược lại cô còn nghĩ hình như mình đã chạm được đến một vài manh mối nào đó ở thế giới này.

Không tiếp tục bay không có mục đích ở trong rừng nữa, Ngao An An dừng lại, đầu ngón tay ngưng tụ ra một vài thân ảnh, toàn thân tỏa ra ánh sáng vàng.

Mấy thân ảnh hiện ra trên tay cô, lập tức chia nhau bay ra bốn phương tám hướng.

Quỷ Đao Lao nhìn một màn này, hai mắt sáng lên.

Chiêu thức đỉnh quá! Đúng là lóe mù... mắt quỷ mà!

Trong khi quỷ Đao Lao còn đang kinh ngạc cảm thán, mấy thân ảnh sáng lấp lánh kia rất nhanh đã bay về, trở lại bên người Ngao An An. Ngay sau đó, Ngao An An bắt đầu di chuyển.

"Đi." Ngao An An thốt ra một từ rồi bay đi.

Đi? Đi đâu? Có phát hiện gì mới à?

Quỷ Đao Lao nhanh chóng đuổi theo.

Hai người bay đến trước một thân cây.

"Cây này..."

"Cây hòe."

Cây hòe có thể nói là loài cây nuôi quỷ, chứa âm khí rất nặng. Nơi nào âm khí càng nặng, cây hòe nơi đó sinh trưởng càng tốt. Cây hòe trước mặt có tuổi thọ chắc cũng được trăm năm, hơn nữa cành lá tốt tươi, chỉ sợ gần đây có nguồn âm khí cực kì dồi dào cung cấp cho nó.

Thế nhưng trên thân cây hòe này lại không lộ ra một chút âm khí nào, vừa nãy cô cùng quỷ Đao Lao bay qua chỗ này, cũng chỉ thấy cây hòe kia xen lẫn trong đám cổ thụ trong rừng, không phát hiện ra chút bất thường nào.

Bản lĩnh ẩn nấp như vậy, đúng là có vấn đề.

"Vấn đề ở chỗ này!" Ngao An An nói: "Tiểu Đao, ngươi truyền âm khí của ngươi cho cây hòe này."

Hơi thở của cô thuần dương, có truyền vào cũng không thể gây ra phản ứng gì, thậm chí còn có thể khiến cây hòe bị thương, cứ để quỷ Đao Lao làm là tốt nhất.

"Vâng." Quỷ Đao Lao nóng lòng muốn thử, cuối cùng cũng đã đến lúc hắn được ra tay rồi.

Âm khí từ trong tay hắn bắn ra, đập mạnh lên thân cây hòe.

Âm khí rất nhanh đã bị cây hòe hút lấy không còn một mảnh.

Hấp thu xong, phía sau cây hòe bỗng chốc dâng lên một màn sương mù dày đặc, sau khi sương mù tan đi, loáng thoáng xuất hiện một con đường nhỏ lát đá.

Thì ra là thế!

Ngao An An lập tức hiểu ra.

"Con đường kia dẫn đến đâu thế?" Quỷ Đao Lao tò mò hỏi.

Mặc dù hắn cũng là quỷ, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn luôn tu hành ở trong núi, có thể nói là mù tin tức. Hắn cũng là nhờ đi theo Ngao An An xuống nhân gian mới hiểu thêm được chuyện này chuyện kia, nên khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng hắn cũng tò mò.

"Một loại thuật không gian, vật dẫn ở trên cây hòe này." Ngao An An nói xong, trong mắt thoáng lóe lên một tia khác thường.

Nhìn qua rất giống bí cảnh ở thế giới Tu chân, hoặc có thể nói cái này được phát triển từ bí cảnh.

Thế giới này, không biết đã phát triển đến bao nhiêu vạn năm, thế mà vẫn còn lưu giữ những thứ này, có thể nói năng lực cũng mạnh đấy chứ.

"Bây giờ chúng ta đi vào sao?" Quỷ Đao Lao hỏi.

"Đương nhiên, ta muốn xem bên trong cái bí cảnh nhỏ này có cái gì." Vừa dứt lời, Ngao An An đã bước vào trong đó, quỷ Đao Lao cũng đi theo đằng sau.

Vừa tiến vào bên trong, quỷ Đao Lao lập tức cảm thấy cả người thoải mái, cảm giác nơi này mang lại cho hắn thật sự quá tuyệt với, âm khí cứ cuồn cuộn từng đợt không ngừng tiến vào trong cơ thể hắn.

Quỷ Đao Lao biến làn da của mình trở lại màu sắc vốn có, âm khí tiến vào trong cơ thể hắn càng nhiều, màu xanh lục trên người hắn lại càng đậm.

"Đại nhân, âm khí nơi này thật nhiều, hơn nữa còn từ động tiến vào cơ thể ta, khiến ta mạnh lên không ít." Quỷ Đao Lao vừa hấp thụ âm khí vừa báo với Ngao An An.

"Ta đã biết." Ngao An An đáp, tiếp tục đi dọc theo con đường lát đá đi về phía trước.

Không biết qua bao lâu, trên đỉnh núi xuất hiện bóng dáng một ngôi chùa.

Đến gần ngôi chùa, bước vào, trước mắt là đủ loại tượng tà, có lớn có nhỏ, đặt trong đó nhiều vô kể.

Lúc Ngao An An và quỷ Đao Lao Quỷ tiến vào, những tượng tà kia giống như đều hướng ánh nhìn chằm chằm lên người bọn họ, biểu tình có thêm vài phần sợ hãi.

Mà đối tượng bọn chúng sợ hãi là quỷ Đao Lao bên người Ngao An An.

"Hóa ra từ lâu đã có quỷ bám lên trên đám tượng tà này rồi." Quỷ Đao Lao nghi ngờ nói ra một câu.

"Gọi chúng ra." Ngao An An nói.

Mặc dù cô thừa sức lôi bọn chúng từ tượng tà ra, nhưng mà bên người có sẵn sức lao động miễn phí, cô để bọn họ ra tay là được.

Nghe xong phân phó của Ngao An An, trên người quỷ Đao Lao lập tức dâng lên một cỗ hơi thở khủng bố của quỷ.

Trên mặt đám tượng tà kia toát ra cảm xúc sợ hãi ngày càng mãnh liệt.

"Ra đây." Quỷ Đao Lao lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, từng luồng khí đen bay ra từ trong đám tượng tà, các loại quỷ đứng đầy bên trong chùa.

"Tiểu quỷ bái kiến Quỷ tướng đại nhân." Đám quỷ vừa ra tới đã vội hướng tới quỷ Đao Lao quỳ xuống.

Ngao An An khẽ nhìn lướt qua đám quỷ một cái, rất nhanh đã nhận ra, phần lớn đám quỷ này đều đang ở giai đoạn chuyển từ du hồn sang lệ quỷ.

Một khi thành lệ quỷ, tính hung ác của quỷ sẽ ngày càng bộc lộ, đem đám quỷ như thế thả xuống nhân gian, rất dễ dẫn tới việc đại khai sát giới. Hơn nữa có tượng tà che giấu, căn bản sẽ không bị âm sai phát hiện, có thể ở nhân gian muốn làm gì thì làm.

Đám quỷ đang quỳ không biết có chuyện gì xảy ra, ngay khi ánh mắt Ngao An An xẹt qua người bọn chúng, chúng chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, cảm giác như kiểu sắp có tai vạ đến nơi rồi.

Quỷ cực kì nhạy bén với cảm giác nguy hiểm, lập tức biết được một người một quỷ trước mắt này tới đây không có ý tốt gì.

Trong lúc bầu không khí nơi đây đang rơi vào trầm mặc, có một con quỷ đột ngột xông thẳng đến bên khe hở định bay ra ngoài.

Đám quỷ còn lại cứ thế nhìn theo xem con quỷ kia có thể chạy thoát hay không.

Vừa suy đoán như thế, một tiếng hét thảm thiết từ bên kia đột ngột truyền đến tai bọn họ.

Ngao An An chỉ mới vừa nhấc tay một cái, thế mà khiến cho con quỷ kia chỉ kịp thét lên một tiếng rồi ngã lăn trên mặt đất, cơ thể như ẩn như hiện, cảm giác như sắp tiêu tán trong không khí vậy. Lúc này có lẽ chỉ cần nhẹ nhàng chạm vào cơ thể kia một cái, thì con quỷ đấy nhất định sẽ hồn phi phách tán.

Chiêu thức ấy của Ngao An An khiến bọn quỷ trong ngôi chùa phải hoảng sợ, cả đám run bần bật, không dám động đậy, sợ không cẩn thận một cái lập tức tiêu tan hồn phách.

Rốt cuộc kẻ nào nói nơi này an toàn vậy? Cái gì mà sẽ không bị người phát hiện chứ? Hôm nay lại gặp phải hai sát tinh này, một quỷ thì đã có tu vi lên đến quỷ tướng, một người thì năng lực sâu không lường được.

Bọn chúng còn có thể làm sao bây giờ?

Chỉ có thể xin tha thôi!

Chỉ trong chốc lát, trong chùa đã ngập tràn tiếng quỷ xin tha.

Nhìn cảnh này, quỷ Đao Lao không hiểu sao cảm thấy có chút sảng khoái.

Đúng là thời thế thay đổi mà!

Ngày xưa, một đám quỷ Đao Lao bọn hắn không phải cũng cầu xin Ngao An An như thế sao?

Hiện tại đến lượt kẻ khác cầu xin hắn.

Một đống quỷ quỳ ở đó khóc lóc xin tha, líu ríu như một đàn chim sẻ, làm cho ngôi chùa bỗng trở nên ầm ĩ.

"Xin đại nhân tha mạng!"

"Chúng tôi bị quỷ khác bắt đem tới đây, chúng tôi cũng chưa làm chuyện gì xấu!"

"Chúng tôi chỉ ở nơi này tu luyện thôi."

"Đúng vậy, đúng vậy! Chúng tôi chỉ đang tu luyện, không gây ra chuyện xấu hại người gì cả."

"..."

Nghe tiếng đám quỷ này cầu xin, Ngao An An cảm thấy cảnh này thật sự ứng với câu: Quỷ khóc sói gào.

"Câm miệng." Thấy Ngao An An nhíu mày, quỷ Đao Lao ở bên cạnh vội vàng quát lên.

Hiệu quả ngay lập tức.

Đám quỷ đang khóc lóc kia lập tức im bặt.

"Ai bắt các ngươi tới nơi này? Còn nữa, các ngươi ở đây tu luyện như thế nào?" Ngao An An chỉ vào con quỷ có tu vi cao nhất trong nhóm: "Ngươi, nói."

Thân thể con quỷ bị chỉ khẽ run lên một cái, sau đó nói: "Là quỷ Câu Hồn, ban đầu tôi cũng chỉ tu luyện quanh địa bàn của mình, bỗng nhiên có ngày, quỷ Câu Hồn kia đến địa bàn của tôi, đưa tôi tới nơi này. Lúc đầu tôi còn cảm thấy sợ hãi, tuy nhiên khi đến đây, thấy âm khí dồi dào như vậy, nghĩ nơi này quả thật rất thích hợp để tu luyện. Mà quỷ Câu Hồn kia còn dạy chúng tôi hấp thụ âm khí thông qua tượng tà ở đây, dạy chúng tôi phương pháp tu luyện, đợi sau khi chúng tôi biến thành lệ quỷ lập tức có thể đi theo tượng tà đến nhân gian nhận thờ phụng. Chỉ thế thôi, về phần những cái khác, tôi thật sự không biết gì cả!"

Ngao An An nhíu mày.

Quỷ Câu Hồn?

Quỷ Câu Hồn vốn là một loại quỷ đặc biệt, loại quỷ này thường hay mặc quần áo màu tím, trên tay còn cầm một cái khóa câu hồn, trên người có mang theo một danh sách ghi tên và thời gian chết của con người. Người nào đến lúc chết sẽ bị quỷ Câu Hồn đến đưa hồn phách xuống âm phủ, đồng thời nó cũng nhận được thù lao từ mỗi lần làm việc như thế.

Nghĩ đến đây, việc quỷ Câu Hồn có thể tìm được nhiều quỷ như vậy cũng coi như là bình thường.

Nhưng quỷ Câu Hồn bắt nhiều quỷ đến chỗ này tu luyện như thế là để làm gì?

"Hắn có nói các ngươi phải làm gì để có thể đến nhân gian nhận thờ phụng không?"

"Hắn nói nếu chúng tôi tu được đến cảnh giới quỷ mị, thì có thể đến nơi càng cao cấp hơn để tu luyện, nơi đó âm khí sẽ càng nhiều hơn." Con quỷ này thành thật nói.

Lệ quỷ thì đưa đến nhân gian, tu được đến quỷ mị thì lại đưa đến nơi tu luyện khác để hấp thụ càng nhiều âm khí.

Mà sau khi đã hấp thụ cái âm khí không làm mà hưởng này, đám quỷ kia cũng chỉ có thể cam chịu bị đối phương khống chế.

Kế hoạch đưa ra cũng thật hay.

Đối phương tập trung nhiều quỷ mị như vậy để làm gì?

Khó trách cấp bậc của quỷ nơi này đa phần đều không cao, chỉ sợ cấp bậc cao một chút sớm đã được đưa đến nơi khác rồi.

Ngao An An không chắc chắn lắm, nhưng cô nghĩ kẻ đứng phía sau chuyện này nhất định đang thiết kế một âm mưu lớn.

Từ cấp lệ quỷ đều phải rời khỏi nhân gian, là bởi vì trên cấp lệ quỷ ở thế giới này gần như không có đối thủ, nếu thả ra nhiều, đến lúc đó thế giới này chỉ sợ không được bình yên như bây giờ.

Chẳng lẽ đây là mưu tính của Thiên Đạo thế giới này? Vậy mục đích là gì?

Ngao An An không ngừng suy đoán ở trong lòng, chỉ tiếc, manh mối hiện tại quá ít, cô chưa phát hiện ra được.

Nhưng mà cho dù thế nào đi chăng nữa, loại chuyện này cũng đi ngược lại với tự nhiên, cô nhất định phải ngăn cản nó xảy ra

Còn lại, cứ đi một bước tính một bước!

"Hiện tại cho các ngươi hai lựa chọn, một, nhập luân hồi, hai, hồn phi phách tán."

Thoạt nhìn tu vi của đám quỷ này cũng sắp lên đến cấp lệ quỷ, nếu để chậm thêm mấy ngày là đám này được thả xuống nhân gian làm loạn! Như vậy không biết sẽ có bao nhiêu sự việc xảy ra giống như ở nhà họ Vương đâu.

Không biết chuyện này đã tiến hành bao lâu rồi, có khi trước đó đã có không ít lệ quỷ được đưa đến nhân gian, nhưng bởi vì được thả ra ở khắp nơi, mà hơn nữa lại có những người sau khi thỉnh về nhà lại quên luôn, nên cũng bớt đi phần nào nguy hiểm.

Cũng không biết rốt cuộc còn bao nhiêu tượng tà trên nhân gian.

Nghe Ngao An An nói, nhóm quỷ này liên tục run rẩy.

Sỡ dĩ bọn chúng trở thành quỷ lưu lại nhân gian là do còn có tâm nguyện chưa thực hiện được, bây giờ cứ thế nhập luân hồi thì bọn chúng làm sao cam tâm. Nhưng để hồn phi phách tán, vậy chính là hoàn toàn biến mất khỏi thế giới.

Hai lựa chọn này đều khiến họ không thể chấp nhận nổi.

"Chúng tôi có thể đi theo bên người đại nhân, chỉ nghe đại nhân thôi, đại nhân buông tha chúng tôi đi!"

"Thù của tôi còn chưa kịp báo, tôi không muốn lựa chọn cái nào cả."

"Tôi còn muốn gặp người nhà của tôi lần nữa."

"Tôi..."

Đám quỷ này lại than khóc.

"Các ngươi còn có tâm nguyện chưa xong, có thể đi theo ta, sau khi ta giúp các ngươi thực hiện tâm nguyện sẽ đưa các ngươi vào địa phủ. Nếu có người có oán muốn báo thù, ta sẽ đưa người đó đi báo thù, như vậy các ngươi sẽ cam tâm tình nguyện vào địa phủ chứ?" Ngao An An nói thẳng.

"Được!"

"Tôi đồng ý."

"Tôi cũng đồng ý."

Đám quỷ lập tức chấp nhận lời đề nghị của Ngao An An.

Thiên đạo luân hồi, dù sao bọn chúng cũng không thoát được, hơn nữa đối phương cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt, còn đồng ý giúp chúng hoàn thành tâm nguyện, bọn chúng dĩ nhiên sẽ không từ chối.

Chỉ là nhập luân hồi dễ như vậy sao? Đặc biệt đối tượng lại là đám quỷ nán lại nhân gian nhiều năm như bọn chúng.

Ngao An An nhìn vẻ mặt có chút không tin tưởng của đám quỷ trước mắt, cũng không nói gì, chỉ dùng hành động để chứng minh.

Trên tay cô đột nhiên xuất hiện một đóa hoa đỏ rực.

"Hoa bỉ ngạn!" Có quỷ thốt ra tiếng.

Hoa bỉ ngạn, loài hoa nở bên bờ hoàng tuyền, quỷ có thể thông qua loài hoa này dẫn đường nhập luân hồi.

Tuy rằng nó có tác dụng lớn như thế, nhưng loài hoa này cũng không phải người nào cũng lấy được.

Ngao An An trước mặt thế mà lại có.

Thật sự tốt quá rồi!

"Đây là vì các ngươi còn chưa sát hại tính mạng vô tội nào, nên ta cho các ngươi một cơ hội luân hồi, trên tay ta có hoa bỉ ngạn, không chỉ một đóa." Ngao An An nói.

Đám quỷ này mặc dù tu luyện trong bí cảnh, nhưng quả thực còn chưa kịp ra bên ngoài hại người, một khi đã như vậy, cứ dựa theo việc thiện ác bọn chúng làm lúc còn sống để xử lý thôi.

Giúp bọn chúng hoàn thành tâm nguyện đồng thời cũng để bọn chúng giám sát quỷ Câu Hồn kia một chút, cô thực sự rất muốn biết, rốt cuộc là kẻ nào sai quỷ Câu Hồn gây ra chuyện ác như thế này.

Giờ khắc này, ánh mắt quỷ Đao Lao nhìn Ngao An An càng thêm sùng bái.

Ngao An An trong mắt hắn giống như thần vậy.

Đám quỷ kia cũng thành tâm quỳ lạy Ngao An An.

Nhìn bọn chúng, vẻ mặt Ngao An An bình tĩnh, ngay sau đó nói: "Đóa hoa bỉ ngạn này dùng để độ các oan hồn trong bí cảnh."

"Oan hồn?" Một đám quỷ nhịn không được thầm nói, nơi này làm gì có oan hồn?

"Các ngươi nghĩ rằng âm khí trong bí cảnh này là từ đâu tới?" Ngao An An nói, ánh mắt nhìn không gian quanh chùa một lượt: "Tất cả đi ra đi."

Vừa dứt lời, đám quỷ kể cả quỷ Đao Lao nhanh chóng bay ra ngoài.

Còn Ngao An An, sau khi bước ra khỏi ngôi chùa, kim quang bỗng chốc toát ra từ trên người cô, hóa thành hình một con rồng, nhắm thẳng về hướng ngôi chùa.

"Ầm" một tiếng, ngôi chùa trong nháy mắt biến thành một đống phế tích, thậm chí chỉ môt giây sau, chỗ phế tích kia cũng theo đó biến mất không còn dấu vết gì nữa. Bên dưới ngôi chùa hiện ra một cái lỗ thủng lớn, mà dưới lỗ thủng này lại có một số lượng quỷ khổng lồ, chen chúc trong đấy, khiến cho đám quỷ phía trên run rẩy trong lòng.

Đám quỷ này, thoạt nhìn hình dáng không khác người mấy, mà lúc này nhìn bọn chúng hai mắt trống rỗng, không ít con có thân mình đang ở trạng thái lúc ẩn lúc hiện, biểu hiện cho việc bọn chúng sắp hồn phi phách tán.

"Đây là..."

"Là đám oan hồn ta vừa nói, toàn bộ âm khí trong bí cảnh này đều đến từ phía bọn chúng." Ngao An An thờ ơ giải thích.

Oan hồn là loài quỷ thường thấy trong nhân gian, loại quỷ này là do những người chịu oan khuất không cách nào kêu với ai sau khi chết biến thành, bọn chúng còn lưu lại ở nhân gian là để chờ có người có thể đến giúp mình giải oan, bọn chúng sẽ không hại người.

Nhưng bởi vì bọn chúng không hại người, cho nên không có giá trị lợi dụng gì, chỉ có thể trở thành vật cung cấp âm khí.

Nhìn trạng thái này của chúng, xem ra cũng không chịu đựng được lâu nữa, cô chỉ có thể đưa bọn chúng nhập luân hồi, may ra mới có cơ hội cứu chúng.

Mà lúc này, âm khí trên người bọn chúng vẫn cứ cuồn cuộn tuôn ra không ngừng thông qua trận pháp phía trên cung cấp cho bí cảnh.

Dùng vạn quỷ tế vạn quỷ.

Loại trận pháp này nhất định phải phá mới có thể kết thúc.

Nhưng mà đối với cô, cô làm việc chỉ có một nguyên tắc.

Một người khỏe chấp mười người khôn!

Chỉ cần có sức mạnh vô địch, những thứ khác thì tính là gì.

Trong tay cô có thêm một thanh kiếm lấp lánh tỏa sáng, một tay giơ kiếm, cứ thế vung lên, xông về phía trận pháp.

Ngay sau đó, ầm một tiếng, trận pháp bị phá đơn giản như thế.

Đám quỷ: "..."

Thật... Thật đáng sợ!

Không để ý tới ánh mắt của đám quỷ xung quanh, Ngao An An thu hồi bảo kiếm của mình, cầm đóa hoa bỉ ngạn đưa lên trước mặt, miệng niệm một câu chú.

Câu chú vừa niệm xong, đóa hoa bỉ ngạn trên tay Ngao An An đột nhiên phát ra một tia ánh sáng, từ trong tay Ngao An An bay ra, biến thành vô số cánh hoa, dần dần biến ra sáu con đường, mà phía cuối mỗi con đường đều xuất hiện một cánh cửa.

Sáu con đường này vừa hiện ra, đám oan hồn vừa được cứu lên bắt đầu đi về bên này, từng người lần lượt nối nhau tiến về phía đó.

"Sao lại có tận sáu con đường vậy?" Quỷ Đao Lao tò mò hỏi, đám quỷ xung quanh cũng dựng tai lên nghe.

"Đó là sáu cửa luân hồi, dựa theo thiện ác con người làm ra lúc còn sống để quyết định đi lên con đường nào, ai nói sau khi nhập luân hồi nhất định có thể làm người lần nữa?" Ngao An An thản nhiên nói.

Sáu con đường, chia làm ba đường thiện và ba đường ác.

Ba thiện: Thiên Đạo, người, A Tu La.

Ba ác: Quỷ đói, súc sinh, địa ngục.

Luân hồi là không ngừng, dù là lên trời hay xuống địa ngục đều phải xem lúc còn sống làm thiện hay ác.

Cho dù cô có thể độ luân hồi, cũng sẽ không phá hỏng quy luật tự nhiên này.

Đám quỷ nghe Ngao An An nói, cả người run run.

Bọn chúng vui mừng quá sớm rồi.

Ngẫm lại cũng đúng, nếu thật sự có người không phân thiện ác độ tất cả quỷ, trên đời này sẽ còn có nhiều quỷ không muốn nhập luân hồi như vậy sao?

Chờ đám oan hồn kia đi qua sáu cửa xong, hoa bỉ ngạn trên tay Ngao An An cũng biến mất theo các cửa. Cùng lúc đó, một luồng sáng công đức khổng lồ lại tiến vào cơ thể Ngao An An, đồng thời cũng phân thành những mảnh nhỏ li ti tiến vào cơ thể của quỷ Đao Lao.

Ngay sau khi sáu cánh cửa vừa biến mất, không gian bao quanh nơi bọn họ đang đứng dường như cũng vỡ vụn, hoàn cảnh xung quanh bỗng chốc thay đổi.

Đến lúc bọn họ một lần nữa chú ý đến xung quanh, bọn họ đã về đến bên gốc cây hòe ban đầu.

Mà lúc này, cây hòe kia đã bị lửa bao quanh, tự động bốc cháy.

Đúng lúc này, trong cây hòe đột nhiên xuất hiện bóng dáng một con quỷ: "Kẻ nào, kẻ nào phá hủy bí cảnh chứa lệ quỷ của ta?"

Không chút do dự, bảo kiếm trong tay Ngao An An lại lần nữa xuất hiện, bay thẳng về phía cây hòe.

Không cần đợi lửa xung quanh đốt, cây hòe bị một kiếm này đâm tới, trong nháy mắt hóa thành một đống tro tàn, quỷ kia cũng tiêu tán theo đó.

Nhìn đống tro tàn này, Ngao An An hơi nhếch khóe miệng một chút, bị kiếm của cô diệt một phách, để kiếm của cô nhớ kĩ, lần sau hắn còn dám xuất hiện, đừng nghĩ chạy được!

Cùng lúc đó, trong một mật thất, có người đột nhiên phun ra một ngụm máu, một phách của hắn bị giết.

Ai? Rốt cuộc là ai làm ra chuyện này?

Bên này, nhìn cây hòe biến mất không còn một mảnh, Ngao An An nói với quỷ Đao Lao ở một bên: "Đám quỷ này giao cho ngươi, nếu dám chạy thì tùy ngươi xử trí, ăn cũng được."

"Tuân lệnh." Đao Lao Quỷ đáp, ánh mắt nhìn đám quỷ xung quanh giống như sói đói vậy, dường như muốn nói với bọn chúng, mau chạy đi, chạy đi để hắn còn có cơ hội ăn.

Đám quỷ kia run rẩy thân mình, bọn chúng làm sao dám trốn nữa?

Đây là Quỷ tướng đó!

...

Một lát sau, Ngao An An cùng quỷ Đao Lao và một đám quỷ bay về chỗ đoàn phim.

Kỷ Lam nhìn thấy Ngao An An nên tiến lên đón, cẩn thận hỏi: "Có làm sao không?"

"Tượng tà quả thật là được thỉnh ở đây, nhưng đã bị tôi giải quyết hết." Ngao An An nhẹ nhàng nói.

Kỷ Lam nghe xong, trong lòng lập tức buông lỏng, giải quyết được là tốt rồi.

"Vậy bây giờ cô bắt đầu ở lại đoàn phim xem mọi người đóng phim đi." Kỷ Lam tiếp tục nói.

Hai ngày nữa, Ngao An An sẽ chính thức phải đứng trước ống kính rồi, cô thật sự có chút sợ đến lúc đó Ngao An An lại biểu hiện không tốt.

"Được." Ngao An An gật đầu, đi theo Kỷ Lam về phía đám người ở đoàn phim.

Mà đám quỷ nhìn thấy cảnh này liền vây quanh bên cạnh Quỷ Đao Lao, mồm năm miệng mười bàn tán.

"Quỷ tướng đại nhân, vị đại nhân này thật sự là người sao?"

"Nếu như là người, làm sao lại có thể lợi hại như vậy? Cô ấy là đại sư tu thành chính quả rồi hay sao?"

"Những người kia đang đóng phim, còn cô ấy đang làm gì vậy?"

"Đại nhân xinh đẹp như thế, chẳng lẽ cũng là diễn viên à?"

"..."

Quỷ Đao Lao: Có một đám quỷ ở bên cạnh mình thật sự rất phiền!

Sau một ngày làm việc khẩn trương, cuối cùng đoàn phim cũng kết thúc ngày quay phim đầu tiên.

Nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đạo cụ cùng với thiết bị, các diễn viên cũng bắt đầu nghỉ ngơi và tẩy trang.

Tạ Vãn là nữ chính bộ phim này, lại là người có danh tiếng lớn nhất ở đây cho nên đã tẩy trang từ sớm. Tẩy xong, Tạ Vãn đi về phía Ngao An An.

Lúc này, Kỷ Lam không ở bên cạnh Ngao An An, Tạ Vãn không tự chủ được mà nhìn thoáng qua vị trợ lý cả người đều là màu xanh kia, chỉ cảm thấy tâm lý của Ngao An An thực sự rất vững mới có thể mời tới một trợ lý như vậy.

Chẳng qua nếu Ngao An An quả thật là cao nhân, vậy điều này chỉ có thể giải thích là cao nhân luôn thích hành động khác người.

Tạ Vãn hướng mắt trở lại phía Ngao An An thì nhìn thấy cô đang nghiêm túc soạn bài viết trên Weibo, trong lòng lập tức dâng lên một chút tò mò. Tạ Vãn ngồi xuống bên cạnh Ngao An An, cất tiếng hỏi: "Cô đang đăng Weibo sao?"

"Ừm." Ngao An An nói mà không ngẩng đầu lên, tay vẫn đang chậm rãi đánh chữ.

Thấy thế, Tạ Vãn cũng không lên tiếng quấy rầy nữa mà ở một bên lặng lẽ nhìn. Đợi một lúc, Tạ Vãn thấy Ngao An An vẫn không có phản ứng, cô bắt đầu chuyển sang thưởng thức gương mặt xinh đẹp của Ngao An An.

Bây giờ mà lên mạng tìm kiếm về Ngao An An thì tin tức được tìm thấy nhiều nhất vẫn là vẻ đẹp không gì sánh được của cô ấy.

Lúc đầu, cô còn cảm thấy đang làm quá lên, bởi dù sao thì hiện nay cũng có rất nhiều bức ảnh được chỉnh sửa cho đẹp hơn rồi mới đăng. Cho đến khi chính thức gặp được Ngao An An, cô mới thấy những gì trên mạng nói không sai một chút nào.

Tạ Vãn cảm thấy gương mặt của Ngao An An thoạt nhìn quả thật không thể bắt bẻ một chút nào, đẹp đến 360 độ không có lấy một góc chết.

Nhìn một lúc, Tạ Vãn không tự giác được mà nhìn đến ngẩn người, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, cho dù thế nào thì cô cũng không thể bắt bẻ ra được một chút khuyết điểm.

Trên đời này thật sự có người hoàn mĩ đến như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Tạ Vãn không tự chủ được mà ngẩn ngơ.

Quỷ Đao Lao đứng phía sau Ngao An An, hắn có chút bất ngờ khi thấy ánh mắt của Tạ Vãn, ngay sau đó lại dâng lên cảm giác tự hào, đại nhân nhà hắn cứ có sức hấp dẫn như vậy đấy.

Đám quỷ kia cũng ở bên cạnh, thấy Tạ Vãn nhìn chằm chằm nên chúng nhịn không được mà bàn tán.

"Cô gái này cứ nhìn chằm chằm vào đại nhân kìa."

"Sức quyến rũ của đại nhân quả nhiên hấp dẫn được cả nam lẫn nữ."

"Nhắc mới nhớ, tôi thật sự chưa từng thấy người nào đẹp hơn đại nhân đâu."

"Đại nhân, sao ngài lại có thể đẹp như vậy chứ!"

"..."

Lời khen của đám quỷ cứ lũ lượt tuôn ra.

Quỷ Đao Lao nghe thấy, đưa mắt liếc xéo qua đàn quỷ một cái.

Đám quỷ sợ run, không dám tùy tiện nói nữa.

Đúng lúc này, Quỷ Đao Lao mở miệng nói: "Tiếp tục khen."

Đám quỷ vừa nghe, giật mình một cái, ngay sau đó lại tiếp tục xôn xao đem những lời khen ngợi hay nhất ra nói, khen Ngao An An đến tận trời luôn.

Tạ Vãn ngồi ở bên cạnh Ngao An An hiển nhiên cũng trở thành đối tượng bị đem ra so sánh.

Dưới tình huống như thế, Tạ Vãn không hiểu vì sao đột nhiên cảm giác hơi lạnh hơn, cô xoa xoa hai tay mình.

Tạ Vãn than thầm một tiếng ở trong lòng, nhiệt độ trong núi đúng là dễ thay đổi mà.

Cảm giác lạnh ập đến làm Tạ Vãn bừng tỉnh, lúc này mới để ý bản thân vừa rồi thế mà ngắm Ngao An An đến ngây người, thấy hơi ngượng ngùng một chút.

Không sao cả!

Dù sao việc theo đuổi những điều đẹp đẽ là sở thích chung của cả nam lẫn nữ mà.

"Được rồi, tôi đăng xong rồi, cô có việc gì sao?" Ngao An An đăng bài trên Weibo của mình xong, cô đuổi đám quỷ mình mang về ra chỗ khác, rồi quay sang hỏi Tạ Vãn đang ngồi bên cạnh.

Tạ Vãn vừa nghe, thấy hơi xấu hổ, phản ứng của Ngao An An đối với cô mà nói thì đúng là một trải nghiệm mới lạ.

Chỉ có điều, cô cũng không để trong lòng, ngược lại âm thầm cân nhắc một phen rồi mới mở miệng nói: "Chuyện mà cô nói với tôi ở trong lễ khai máy ấy, tôi muốn hỏi cô một chút, liệu cô có thể xem được khi nào chuyện đó sẽ xảy ra không?"

Hôm đó, sau khi trở về, cô càng nghĩ càng thấy bất an, đây là loại cảm giác sợ hãi trước những điều chưa biết.

Hơn nữa, không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi Ngao An An nói ra chuyện đó, trong lòng cô cũng dâng lên cảm giác lo lắng.

Đặc biệt là sau sự cố camera lúc sáng.

Trên đời này không có bí mật nào vĩnh viễn không bị phát hiện, mặc dù sự việc buổi sáng đã được dặn dò không được lan truyền ra bên ngoài, nhưng ở trong đoàn phim vẫn không thiếu những lời bàn luận về chuyện này, chỉ cần chịu khó nghe ngóng là biết ngay.

Sau khi biết Ngao An An thật sự có bản lĩnh đặc biệt, cô lại tìm tới Ngao An An lần nữa.

"Lần trước là tôi có lòng tốt nhắc nhở, coi như quảng cáo, còn bây giờ sẽ thu tiền đấy." Ngao An An nhìn Tạ Vãn, nhìn đến lúc khiến người ta chột dạ mới bất chợt nói ra một câu như thế.

Tạ Vãn lập tức ngẩn người, nhìn bộ dáng nghiêm trang của Ngao An An, ho nhẹ một tiếng mới hỏi: "Cô thu bao nhiêu tiền? Tôi chuyển khoản cho cô."

"Nể tình cô ở cùng đoàn phim với tôi, tôi lấy giá hữu nghị là mười vạn, sau khi xong việc cô quảng cáo giúp tôi là được." Ngao An An nghĩ một lúc rồi nói ra một cái giá.

So với những trường hợp có nguy hiểm đến tính mạng mà nói, trường hợp của Tạ Vãn chẳng qua chỉ ảnh hưởng đến sự nghiệp, hơn nữa cũng có quen biết nhau, cho cô ấy chút tiện nghi này đi, coi như rèn luyện tay nghề.

"Được..." Tạ Vãn giật giật khóe miệng, nhưng rồi vẫn đồng ý, mười vạn đối với cô mà nói không là gì cả, chỉ hy vọng thật sự có tác dụng thôi!

Thấy Tạ Vãn đồng ý thoải mái như vậy, Ngao An An liền nói ngay: "Cô nói một chữ đi!"

"Gần." Tạ Vãn lập tức đáp.

"Cô cũng nói là gần, vậy sắp tới sẽ xảy ra, về ngày cụ thể thì hẳn là trong vòng sáu ngày tính từ hôm nay, ngoài ra, khả năng mọi chuyện có khả năng sẽ được giải quyết chu toàn, thậm chí còn thành chuyện vui. Nếu cô gặp người họ "Khẩu" mà trong lòng cô có cảm giác dựa vào được, thì mọi chuyện dường như sẽ có chút xoay chuyển. Nói chung là bên cạnh cô sẽ có quý nhân tương trợ, họ của vị quý nhân này có liên quan đến chữ "Khẩu", hơn nữa rất có thể cũng là người trong ngành giải trí này." Ngao An An trầm ngâm một lát rồi trả lời.

Sáu ngày, họ có quan hệ với "Khẩu", ngành giải trí.

Tạ Vãn âm thầm nhớ kĩ ba điểm quan trọng này vào lòng rồi nói: "Tôi nhớ rồi, đợi lát nữa cô gửi tài khoản WeChat cho tôi, tôi chuyển khoản cho cô."

"Được." Ngao An An nhẹ nhàng nói, lại có tiền về tài khoản rồi.

Nghe được cảm xúc trong giọng nói của Ngao An An, Tạ Vãn nhìn Ngao An An, không hiểu sao lại cảm thấy đối phương có chút đáng yêu.

Ở giới giải trí thấy nhiều người nói lời nịnh bợ rồi, vì thế cô đột nhiên cảm thấy gặp được một cô gái thẳng thắn như vậy cũng không tệ chút nào.

"Đúng rồi, tôi ở giới giải trí này lâu hơn cô, nếu cô có vấn đề gì thì có thể hỏi tôi." Tạ Vãn nói thêm.

"Ừm." Ngao An An nhìn thoáng qua Tạ Vãn, ngoan ngoãn nói.

"Được rồi, chúng ta chụp ảnh chung đi." Tạ Vãn lại tiếp tục nói, sau đó cầm di động đến gần Ngao An An, tự chụp một bức ảnh chung với cô.

Sau khi chụp ảnh xong, nhìn Ngao An An trong bức ảnh, rồi lại nhìn mình bên cạnh, Tạ Vãn đột nhiên cảm thấy hình như mình đang làm nền cho Ngao An An.

Ha ha,từ khi cô vào giới giải trí tới nay, lần đầu tiên chụp chung với người khác mà bị như vậy.

Tạ Vãn nghĩ ngợi gì đó rồi lấy điện thoại ra đăng một bài Weibo.

#Tạ Vãn √: Giá trị nhan sắc của tôi đã chịu một vạn điểm đả kích to lớn @Ngao An An (kèm ảnh chụp)

Sau khi phát xong Weibo này, Tạ Vãn bắt đầu tìm Weibo của Ngao An An.

Kết quả tìm kiếm vừa hiện ra, Tạ Vãn ngay lập tức nhấn theo dõi, rồi thuận tiện vào xem trang Weibo của Ngao An An.

Lúc này, Tạ Vãn mới phát hiện số lượng người hâm mộ hiện tại của đối phương đã đạt hơn một triệu, không khỏi âm thầm tặc lưỡi, độ nổi tiếng tăng nhanh thật đấy.

Quả nhiên là thế giới này thích nhìn mặt mà!

Giây tiếp theo, sự chú ý của Tạ Vãn bị thu hút bởi bài đăng mới nhất trên Weibo của Ngao An An.

#Ngao An An √: Bài đăng Weibo "Nói về tượng thần và tượng tà - Những điều phải biết khi thỉnh tượng thần"

Nhìn tiêu đề, lực chú ý của Tạ Vãn hoàn toàn bị hấp dẫn.

Ngay sau đó, cô nhấn vào xem bài Weibo này.

Mở đầu bài Weibo này là một câu trọng điểm: "Thỉnh thần thì dễ, tiễn thần lại khó, hơn nữa tượng thần còn có thật, có giả."

Những đoạn sau, bài viết nói về sự khác nhau của tượng thần và tượng tà, lại nêu lên một ví dụ, ví dụ kĩ càng tỉ mỉ nói về một gia đình đã gặp phải không ít biến cố sau khi thỉnh tượng tà về nhà.

Sau khi lấy ví dụ xong, nhấn mạnh một câu: "Tượng thần không chắc chiêu được tài lộc về, nhưng tượng tà chắc chắn sẽ gây ra tai hoạ, vì thế đừng thỉnh thì tốt hơn!"

Sau đó, bài viết còn kêu gọi những người đã thỉnh tượng thần về nhà chú ý tượng thần trong nhà là thật hay giả, chú ý tới việc sau khi thỉnh tượng thần xong thì trong nhà có xảy ra chuyện gì không tốt hay không, nếu có thì nên mời huyền sư về giải quyết sớm một chút.

Đọc xong toàn bộ bài đăng trên Weibo, trái tim Tạ Vãn nhảy lên một chút, miêu tả quá giống thật rồi!

Vừa ngẩng đầu, Tạ Vãn liền nhìn thấy Ngao An An đang vui vẻ cầm điện thoại trả lời cái gì, thấp giọng hỏi: "An An, ví dụ về thỉnh tượng thần này của cô là thật hay giả?"

"Là thật, sau khi giải quyết tượng thần đó tôi kiếm lời hai triệu." Ngao An An nói thẳng.

Cái gì!

Tạ Vãn hoảng sợ, ngay sau đó lại hỏi: "Cô quay bộ phim này chỉ sợ cũng không đạt tới con số đó, cô vào giới giải trí là để chơi à?"

Tạ Vãn không thể giải thích được tại sao mình lại tin tưởng Ngao An An đến vậy, Ngao An An nói ra con số kia, Tạ Vãn tin ngay lập tức, dù sao thì vừa rồi Ngao An An chỉ thuận miệng một cái liền kiếm được mười vạn từ chỗ cô rồi.

Chỉ là cô vẫn chưa rõ, vì cái gì mà Ngao An An lại tới giới giải trí hỗn loạn này. Mặc dù kiếm tiền trong giới giải trí cũng nhanh đấy, nhưng cũng không dễ lăn lộn chút nào, còn phải chịu đựng nhiều áp lực, đặc biệt là với những người hành xử khác người như Ngao An An, kế tiếp chỉ sợ dư luận sẽ tranh cãi không ngừng.

Nhưng ngẫm lại, đối phương e rằng cũng không sợ dư luận đâu? Nếu không cũng sẽ không đăng bài Weibo như vậy.

Ừm... Chỉ có điều cô ấy thực sự rất thú vị.

"Thứ nhất là chơi rất vui, thứ hai là vì việc kinh doanh, sau khi trở thành minh tinh thì sẽ xuất hiện nhiều hơn, việc làm ăn hẳn là sẽ nhiều thêm một chút, không phải vừa rồi cô cũng là một khách hàng của tôi sao?" Ngao An An thản nhiên nói.

Nghe xong câu trả lời này, khóe miệng Tạ Vãn lại nhịn không được co rút.

Sao cô chỉ nói chuyện với Ngao An An có hai lần ít ỏi thôi mà số lần cạn lời đã nhiều như vậy chứ!

Nhưng cảm giác này cũng rất mới lạ.