Dương Thiên lấy ra một tấm mặt nạ thay đổi khuôn mặt của mình, bên trên mặt nạ minh khắc một cái trận pháp cấp sáu, chỉ cần huyền phủ cảnh không tận lực điều tra thì cũng không thể phát hiện ra được khác thường. Loại mặt nạ này trước kia Dương Thiên đã đưa cho Lâm Thương sử dụng một cái rồi lúc còn ở Vương Đô rồi.
Lâm Thương cũng thoáng thay đổi chút bộ dạng, biến trở thành Thường Long, chỉ có Lý Phi Nhi lại hơi lộ ra vẻ lúng túng vì nàng chẳng có thủ đọa nào cả. Hình dạng giống như thú nhân của nàng rất bắt mắt, khiến người ta dễ dàng để ý.
Dương Thiên trầm ngâm một chút liền lấy ra áo choàng đen của mình đưa cho Lý Phi Nhi, dù sao cũng không thể để nàng ra ngoài trong bộ dạng như thế này được. Sau cùng Dương Thiên đánh ra mấy đạo pháp quyết, toàn bộ cửa đá lóe lên chút quang mang rồi mờ nhạt đi trông thấy.
“Ta đã gỡ bỏ phòng vệ yêu thú rồi, về sau cũng sẽ không thể kích hoạt trở lại nữa. Có khi...đại trận phòng thủ phía ngoài cũng cần phải sửa lại một lần.”
Dương Thiên không khỏi phàn nàn một chút, bản thân dốc hết vốn liếng để xây cứ điểm rồi hiện tại rất là nghèo luôn, muốn cải tạo đại trận cũng có lòng mà không có lực thôi.
Rõ ràng tổ kiến thế lực để kiếm tài nguyên mà suốt một năm làm việc hùng hục chẳng dư ra đồng nào, chả đổ vào tu luyện mấy mà đổ hết vào thế lực. Dương Thiên cũng chỉ có thể tự an ủi mình rằng thả con săn sắt bắt con cá rô vậy.
Cả ba xuyên qua lớp màng mỏng ở cửa sơn cốc, mỗi người đều chống lên một lớp màng bảo hộ phía ngoài nên không lo lắng vấn đề bị nước làm ướt gì cả. Lâm Thương thì mới đột phá Huyền Chân Cảnh, Lý Phi Nhi là yêu thú cấp năm trong khi đó Dương Thiên không thể dùng lẽ thường để cân nhắc.
Không bao lâu sau, cả ba lặng yên đi vào trong Nam An Thành, không kinh động đến bất cứ người nào. Dù sao cũng không phải đến để làm chuyện tốt cho nên bọn họ lẳng lặng đi vào thành chứ không trải qua xác minh thân phận.
Lý Phi Nhi là người mất tích, Dương Thiên dùng thân phận giả, trong khi Lâm Thương dùng tên Thường Long chưa bao giờ ra khỏi thành cả.
Thông qua Tinh Võng, Dương Thiên đã nắm được thông tin của Hoa Quế Phường, phải nói là cực kỳ tiện dụng, chẳng mất công tự mình đi thăm hỏi, trực tiếp truyền lệnh là được.
Tinh Chủ còn có quyền hạn “tra xét” lịch sử trao đổi của cấp dưới nữa cho nên Tinh Giám cũng không dám lợi dụng Tinh Võng để mưu đồ điều gì có hại cho Tinh Võng cả. Để Dương Thiên cảm thấy thú vị đó là Lục Vô Minh trở về Thanh Trúc Thôn rồi.
Lục Vô Minh chính là người cùng tham gia hội võ năm đó với Dương Thiên, huyền linh cùng công pháp của tên này hết sức bí ẩn. Hơn nữa...Thanh Trúc Thôn bị các thế lực khác khá là kiêng kỵ. Dương Thiên không biết thôn nhỏ này có bí ẩn gì trong đó nhưng đáng giá để hắn lưu ý đấy. Các Tinh Giám đều điều tra qua thôn này ít nhất một lần khiến cho Dương Thiên không quan tâm cũng không được.
Đáng nói hơn đó là Vân Lan Vương Triều hiện tại có hai Tinh Chủ nhưng cả hai chẳng quản lý gì Tinh Võng cả đâm ra sự phân bố của thế lực trong tối hơi có chút mâu thuẫn với nhau.
Dương Thiên chắc chắn phải điều hòa quan hệ giữa các nơi mới được, hơn nữa còn cần tuyển chọn ra một tinh chủ quản lý nơi này, nếu không thì sức mạnh của Tinh Võng đang bị chính bản thân mình hạn chế.
Tinh Chủ còn liên quan đến Nhật Nguyệt Các nên phải tuyển chọn kỹ càng, trong khi đó Tinh Sứ không cần thực lực, Tinh Giám trở xuống mới là chủ chốt của Tinh Võng. Không có sự chấn chỉnh kịp thời khéo mà tự sụp đổ bao giờ không hay.
Nam An Thành, Vãng Sinh Trì bên trong Thần Hành Thương Hội. Vãng Sinh Trì từ lâu đã thay hình đối dáng, phong cách bài trí đổi khác rất nhiều cho nên đẳng cấp cũng được nâng lên cao.
Quân Thanh Uyên cũng nắm trong tay ít nhiều thông tin, thay đổi một cách phù hợp, tầng một tương đối bình dân, tầng hai thì sang trọng, còn tầng ba thì chỉ phục vụ khách quý mà thôi.
Tên là Vãng Sinh Trì lại không có “trì” nào cả, phong cách buôn bán chẳng giống ai, giới hạn lượng tiêu thụ mỗi ngày, không trú trọng đồ ăn như các tửu lâu khác nhưng khách khứa vẫn đông nghịt.
Thần Hành Thương Hội cải biến hẳn một mặt ngoài để riêng cho Vãng Sinh Trì là đủ hiểu chú trọng phần kinh doanh này, nhưng đối ngoại lại tỏ ra hai bên chỉ là quan hệ hợp tác chứ không cùng một sở thuộc. Nhưng cả hai lại cứ dính chặt lấy nhau khiến cho các thế lực khác có đỏ mắt cũng không làm gì được.
Dương Thiên đang ngồi trên tầng khách quý của Vãng Sinh Trì, đương nhiên là trả tiền đàng hoàng chứ không phải là lợi dụng thân phận. Dương Thiên làm thế là muốn che giấu đi tai mắt người khác.
Dù sao Quân Thanh Uyên bán thương hội trong âm thầm chứ không phải thật sự bán ra toàn bộ. Dù sao nàng còn chưa chưởng khống hoàn toàn thế lực này, nếu không nó cũng không nhanh chóng tan rã đến thế.
Một bên giống như đắm chìm trong Vãng Sinh Tửu thực tế thì không ngừng liên lạc các Tinh Giám, mỗi Tinh Giám đều có mật hiệu riêng, các tinh vệ trở xuống thì chỉ có con số mà thôi.
“Hoàng tinh giám, chú ý cấp bậc của ngươi.”
Dương Thiên lạnh lùng nói, hắn không nghĩ đến trong quá trình chỉnh đốn lại toát ra một nhân vật “không nghe lời” như thế này.
Mà cũng phải thôi, Tinh Giám được bỏ mặc suốt một năm trời, trở thành một “tiểu hoàng đế” của khu vực, mà trong suốt hơn một năm này cái bóng của Tinh Chủ cũng chưa bao giờ thấy, tự nhiên nhảy ra một tên gọi là Tih Chủ đến đây chỉnh đốn tác phong của hắn thì ai mà chịu được.
Mặc dù trên miệng vẫn xưng hô phải phép nhưng thái độ kiêu ngạo hoàn toàn không coi Tinh Chủ có gì hơn người. Tu vi của tên này cũng không tầm thường, huyền chân cảnh tứ trọng, cho nên theo hắn nghĩ Tinh Chủ cũng chẳng mạnh hơn hắn đâu, thậm chí chưa chắc đã bằng hắn nữa kìa.
Dù sao Tinh Võng cũng chỉ tương đương trận pháp cấp năm mà thôi, nhiều lắm là quy mô khổng lồ, huyền văn tinh diệu một chút. Đồng thời cơ chế bảo mật cực cao chứ chẳng có gì hơn người. Hắn đã âm thầm thử nghiệm một mạng lưới riêng, dù không hiệu quả như Tinh Võng nhưng làm chủ cả tòa thành cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên việc này diễn ra trong âm thầm, nếu không hắn đã sớm bị Dương Thiên thanh lý luôn rồi.
Nhưng mà thái độ này của “Hoàng tinh giám” khiến cho Dương Thiên nhận ra rằng phải để cho người trong Tinh Võng cảm nhận một chút “sợ hãi” nếu không sẽ vượt chưởng khống của mình mất.
Lâm Thương đi điều tra một vòng, cuối cùng tìm được nhân vật khả nghi, mà sau khi xác minh một chút thì Lâm Thương chắc chắn là kẻ này.
Lão tổ Lâm gia, Lâm Chính Vương.
Lão già này có thực lực, có hùng tâm tráng trí, ở trong Lâm Gia nuôi một cỗ thế lực không nhỏ. Lão không biết là Tinh Chủ có thể cảm ứng trong phạm vi năm trăm mét cho nên ung dung không vội mà ở nơi giả chết của mình thưởng trà.
Đám thuộc hạ dưới tay lão thì cơ thể bị vẽ lên không ít huyền văn, mặc dù hệ thống khác với Tinh Võng nhưng cũng lộ ra khả nghi vô cùng, Lâm Thương chứng kiến mấy chục người đều vẽ lên huyền văn thì chẳng cần phải điều tra thêm nữa
Đây cũng không phải Lâm Chính Vương chủ quan mà là lão kiêu ngạo lẫn không hiểu rõ. Lão cho rằng ở trong nơi ẩn trú bí mật của mình thì mình có quyền chưởng khống tuyệt đối, gió thổi cỏ lay đều có thể thông qua thủ hạ mà nắm bắt. Đồng thời huyền văn khác biệt với Tinh Võng, giống như xăm lên một bức vẽ mà thôi, không cần ngụy trang quá kỹ kẻo khéo quá mà vụng.
Nhưng lão chưa từng nghĩ đến có người âm thầm lẻn vào trong mà lão không hề hay biết, chứng kiến mấy chục tên cùng “xăm mình” bằng huyền văn thì chẳng cần nghi ngờ gì cả. Một lần chốt định mục tiêu luôn.
Dương Thiên nhận được thông báo của Lâm Thương nhưng vẫn không vọi vàng động thủ. Chỉnh đốn Tinh Võng là việc cần phải làm nhưng lấy được Xương Cuồng cũng là việc cần phải làm, cho nên không thể để cả hai lẫn vào nhau được. Chưa nói đến hai việc có thể bổ trợ hay không nhưng tuyệt đối không được để nó cản trở nhau.
Trầm ngâm một hồi, Dương Thiên ánh mắt lóe lên, một ngụm uống cạn Vãng Sinh Tửu, đứng dậy ra khỏi Vãng Sinh Trì, đồng thời truyền tin.