Huyền Lục

Chương 231: Thực Dục Thiên đại thành



Không biết thời gian đã bao lâu trôi qua, xung quanh Khương Hy hiện nay ngoại trừ Dục Hỏa thiêu đốt ra thì Sắc Dục Khí cũng hóa thân thành hỏa xà mà uốn lượn thành một loại hệ thống nhất định.

Khí tức dụ hoặc của hắn mỗi lúc một tăng cao, thân thể hắn như đạt được một trạng thái kỳ diệu mà hòa vào không gian xung quanh, hai mét xung quanh hắn giờ đây đã được bao phủ bởi một không gian đặc dị.

Không gian này đương nhiên được hữu hình hóa ra một màu đỏ hồng, nếu Thanh La ở đây, nàng chắc chắn sẽ nhận ra nó là gì, bởi chính bản thân nàng cũng sở hữu nó.

Không gian này chính là mị thế, bất quá mị thế của Khương Hy còn bao hàm cả dục thế, vậy nên tạm gọi là sắc thế.

Bất quá sắc thế của hắn có chút nhỏ bé, về cơ bản thì không tạo ra được áp lực trên diện rộng nhưng đây cũng là bước đầu tiên đánh dấu cho bước chân đầu của hắn chạm vào cánh cửa viên mãn.

Khương Hy mở mắt ra, cặp mắt của hắn đã toàn vẹn chuyển thành máu tím ngời, giữa con ngươi còn có một đoàn quang hỏa lập lòe đầy bí ẩn.

Sắc thể liền thu lại, Khương Hy bất động như sơn đứng yên tại chỗ mà cảm thụ cảm giác ban nãy.

Không biết hắn đứng được bao lâu, một cơn gió đông thoảng nhẹ qua, cơ thể hắn bất giác liền rùng mình lên.

Lúc này hắn mới nhận ra rằng... bản thân hắn vậy mà lại trần truồng, xem ra đoàn Dục Hỏa ban nãy ngoại trừ thiêu đốt tạp niệm ra thì cũng tiện đường thiêu đốt luôn bộ y phục rách nát kia của hắn.

Ngẫm nghĩ một chút, Khương Hy liền gọi sắc thế ra lại, không gian hai mét xung quanh hắn liền phủ lên một màu đỏ hồng đầy dụ hoặc, từng đoàn Sắc Dục Khí liền tràn ra khỏi người hắn mà hóa thành hỏa xà.

Hỏa xà không còn chạy lung tung nữa mà bắt đầu trườn bò trên cơ thể hắn đầy yêu dị.

Ánh mắt của hắn chuyển hẳn về một màu tím đầy mê hoặc, hiện tại, bất kỳ kẻ nào nhìn thẳng vào mắt hắn thì hắn hoàn toàn có thể ném những người đó vào trong Thủy Đàm Ảo Cảnh ngay.

Sắc thế vừa ra, thiên hạ này không mấy người có thể chống lại sức dụ hoặc của hắn.

Khương Hy mỉm cười có chút hài lòng, đồng thời nội tâm cũng có chút thở dài không thôi. Sắc thế xuất hiện, hắn đúng là đã bước vào viên mãn, nhưng chỉ là một bước mà thôi.

Cứ như một chân bước qua cửa, chân còn lại như bị cái gì đó níu giữ lại ở đại thành đỉnh phong nên bây giờ có thể nói hắn chỉ mới đạt đến bán bộ viên mãn mà thôi.

Trải qua cảm ngộ hàng trăm ký ức về ham muốn dục vọng nhục thể như vậy mà chỉ có thể bước vào bán bộ viên mãn, Khương Hy không biết phải nói gì cho phải nữa.

Là hắn tạo ra công pháp giỏi quá hay là do tư chất của hắn không đủ đây?

Hắn cũng không biết nữa.

Bất quá một chân đã vào được viên mãn thì nửa đường sau của hắn cũng dễ hình dung ra hơn mà cảm ngộ rồi.

Không qua mấy năm nữa, hắn hẳn sẽ toàn diện viên mãn, chân chính ngộ ra sắc dục ý cảnh.

Thu lại sắc thế của mình, đầu tóc của hắn liền khẽ tung bay mà thả ra bên vai, đột nhiên, hắn có chút giật mình mà lùi lại phía sau.

Hắn nuốt suốt một ngụm nước bọt mà nhìn về cục than trước mặt, đúng hơn là con Trầm Nê Ngư... bị Dục Hỏa thiêu sạch.

Vô luận là da thịt hay xương cốt, giờ đây nó chỉ còn lại là một đám than đen khổng lồ mà thôi.

Ánh mắt hắn bất giác mà liếc ra phía sau, ở đó, tiểu Hoàng đã há hốc cái miệng nhỏ ra mà nhìn lấy đám tro kia rồi.

Sau đó, nó liền nghiêm mặt lại mà nhìn về phía Khương Hy, biểu thị rất là bất mãn. Thấy vậy, hắn vội vàng lên tiếng:

“Tiểu Hoàng, nghe ta...”.

Tiểu Hoàng không cho hắn trả lời hết, chỉ ngoảnh mặt sang một chỗ khác rồi hóa thành một đạo lưu quang chui vào trong túi linh thú.

Mặc cho hắn gọi thêm nửa ngày nữa thì tiểu Hoàng có khi cũng không đổi ý mà đáp lại đâu.

Khương Hy liền thở dài ra một hơi, hắn thật sự là không cố ý mà. Hắn cũng quên mất lúc Dục Hỏa nổi lên, bản thân hắn đang đứng cạnh Trầm Nê Ngư.

Ngẫm nghĩ một hồi, Khương Hy liền nhìn lại cơ thể của mình một chút rồi nhìn về mặt hồ đã đóng băng kia, khóe miệng hắn khẽ cong lên.

Khương Hy đưa tay phất một cái, hiệu ứng của Băng Hóa Phù liền giải đi, mặt hồ kia cũng trở lại như bình thường.

Linh thức của Khương Hy bành trướng ra rồi xâm nhập sâu xuống đáy hồ, nơi đó chính là hang ổ của Trầm Nê Ngư.

Mặc dù không biết Trầm Nê Ngư có giấu diếm bảo tàng gì không nhưng hắn phải xuống phía bên dưới thì mới nắm được một hai.

Sau đó, hắn liền hít vào một hơi thật sâu rồi nhảy xuống bên dưới, một đường lặn thẳng xuống dưới đáy.

Khác với hồ bình thường, hồ nước này phi thường nóng, ở mặt trên thì còn có thể nói là ấm nhưng càng xuống sâu bên dưới, nhiệt độ lại càng ngày càng tăng.

Đây đích xác là một nghịch lý đối với tự nhiên, bất quá Khương Hy hiểu được nguyên do đằng sau đó.

Khương Hy vốn chạy đến đây không phải chỉ bởi nơi này là hồ nước mà bởi cái hồ này chính là ôn tuyền.

Ôn tuyền xuất hiện thì bên dưới cái hồ này chắc chắn tồn tại một đại hỏa mạch, hơn nữa phẩm chất còn rất cao.

Đại hỏa mạch này chắc chắn sẽ dẫn lên trên ngọn núi bên cạnh. Khi đại hỏa mạch đạt hỏa thế đến viên mãn thì hiện tượng phun trào núi lửa sẽ xảy ra.

Tại tu chân giới, núi lửa đích thật là một hiểm địa bởi tu sĩ thông thường chịu không nổi được sức nóng của nham tương.

Xem như cường giả Kim Đan cảnh có thể chịu đựng được lôi kiếp nhưng để chống lại nham tương hủy diệt thì còn lâu.

Sâu bên trong núi lửa phần lớn đều sẽ tồn tại bảo vật, có thể là linh thạch, mà cũng có thể là linh tài quý hiếm. Với Khí sư, núi lửa thể nào cũng sẽ có tài liệu luyện khí cao cấp cho xem.

Nếu là người khác, có khi đã không nhịn được mà đi lên núi lửa xem một chút, dù sao hiện tại đại hỏa mạch chỉ mới đạt đến tiểu thành, khoảng cách phun trào còn đến tận mấy năm.

Bây giờ đi lên thì xác suất an toàn sẽ cao hơn, chí ít không phải bỏ mạng trong nham tương.

Bất quá Khương Hy không có hứng thú, núi lửa không phun trào không có nghĩa là nơi đó an toàn. Bảo vật là cơ duyên, mà cơ duyên thì đi kèm với hiểm nguy.

Xung quanh khu vực ở trên đó chắc chắn có một vài loại tồn tại khác thủ vững, đơn độc một mình đi lên đó khác nào bỏ mạng.

Một đường lặng xuống đáy hồ, nhiệt độ mỗi lúc một tăng lên, Khương Hy cũng dừng lại ở giữa chừng mà quan sát, hắn thật không thể xuống thêm được nữa rồi.

Nhục thể của hắn không mạnh như Trầm Nê Ngư, lặn sâu xuống nữa chắc chắn sẽ bị hỏa khí của đại hỏa mạch bên dưới thiêu cháy.

Linh thức của hắn cẩn thận phóng ra ngoài xem thử hang ổ của Trầm Nê Ngư có cái gì không. Sau đó, hai mắt hắn liền sáng lên, một tay nhanh chóng đưa ra mà thi triển cách không khiển vật.

Theo đó, ẩn sâu bên trong một hang động ở dưới đáy hồ liền trôi ra một đạo hỏa diễm. Đạo hỏa diễm này phi thường kỳ dị bởi nó vậy mà lại cháy được trong môi trường nước.

Hỏa diễm càng lại đến gần Khương Hy, hai mắt hắn lại càng sáng hơn bởi đạo hỏa diễm này chính là bảo vật chân chính.

Trung tâm đ*o hỏa diễm đó là một bông hoa phi thường đẹp, là một đóa liên hoa có tổng cộng ba mươi sáu cánh, hơn nữa toàn bộ ba mươi sáu cánh này đã toàn diện nở ra, khi tức sung mãn mười phần.

Khương Hy không ngờ Trầm Nê Ngư vậy mà lại thủ vững một đóa Hỏa Liên ba trăm năm. Hỏa Liên là thiên kỳ linh tài, là một loài liên hoa chỉ nở ra từ hỏa mạch.

Mặc dù không đạt đến cái đẳng cấp như Bát Trân, bhưng cũng là một loại linh tài quý giá.

Tu chân thường thức cho thấy, linh tài dược liệu nào được ôn dưỡng càng lâu thì công hiệu của nó lại càng lớn.

Hỏa Liên ba trăm năm, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ thì ăn hết một đóa này cũng chết no chứ đừng nói là trung kỳ cảnh như Khương Hy.

Nhận lấy Hỏa Liên, Khương Hy vội vàng bơi ngược trở lại lên trên, thân mình hắn liền nhô ra khỏi mặt nước mà hít vào một ngụm khí, một tay đưa lên vuốt vuốt mặt một chút rồi đem Hỏa Liên ra bên ngoài.

Hỏa Liên rời ôn tuyền xong, đạo hỏa diễm bao bọc xung quanh nó cũng biến đi đâu mất dạng. Khương Hy nhìn qua đóa Hỏa Liên này một cách đầy si mê.

Sau đó, hắn đưa tay lên ngắt một cánh mà cho vào miệng nhai. Bình thường, để linh tài phát ra dược hiệu tốt nhất thì nên đem luyện thành đan dược.

Bất quá Khương Hy không thông luyện đan, mà hắn cũng không có ý định đem Hỏa Liên đi luyện đan. Hỏa Liên quá trân quý, để lộ ra bên ngoài không khác gì tự rước phiền phức đến cho mình.

Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội chính là ý này.

Dược hiệu không toàn vẹn cũng không sao, nhai hết được đóa Hỏa Liên này là tốt lắm rồi.

Hỏa Liên vào bụng, một cỗ nhiệt khí liền bùng phát ra trong thể nội của Khương Hy, theo đó, pháp lực của hắn mỗi lúc một hùng hậu hơn. Nhưng đi kèm với nó thì thân nhiệt của hắn cũng tăng cao lên.

Thực Dục Thiên phát hiện ra đoàn nhiệt khí này, nó liền nhanh chóng cắn nuốt mà trả lại pháp lực. Theo đó, thân nhiệt hắn cũng dần hạ xuống.

Khương Hy cũng có chút hơi bất ngờ, Thực Dục Thiên vậy mà cũng có đam mê với mấy loại linh tài này?

Không lẽ để tăng tiến Thực Dục Thiên, hắn phải ăn mấy loại trân tàng này thật sao?

Khương Hy vốn dĩ định bác bỏ ý nghĩ này, vì ban đầu viết ra Tam Dục, mục đích duy nhất của Thực Dục Thiên chính là luyện pháp nhưng rất nhanh, dự định ban đầu của hắn đã sụp đổ rồi.

Khương Hy ăn hết sáu cánh Hỏa Liên, Thực Dục Thiên cũng cắn nuốt hết sạch sáu đoàn nhiệt khí trong thể nội kia.

Theo đó, độ tinh thâm của Thực Dục Thiên mỗi lúc một tăng, trong vô thức, Thực Dục Thiên của hắn đã đạt đến trình độ tiểu thành đỉnh phong từ lúc nào không hay.

Hơn nữa khảm quan cái đại thành cũng đã nới lỏng đi rất nhiều.

“Phải ăn thật sao?”, Khương Hy có chút hơi tự hỏi.

Trầm mặc một hồi, hắn liền cắn răng mà liên tục ăn Hỏa Liên, bất tri bất giác, số lượng Hỏa Liên nhập thể hắn đã đạt đến con số ba mươi rồi.

Đồng dạng, Thực Dục Thiên cũng cắn nuốt ba mươi đoàn nhiệt khí, độ thuần thục của Thực Dục Thiên mỗi lúc một tăng cao.

Sau đó, một tiếng động vô hình, vô thanh bất ngờ vang lên trong thể nội, Thực Dục Thiên chính thức bước vào đại thành chi cảnh.

Một cỗ hấp lực khổng lồ bất ngờ xuất hiện, lấy Khương Hy làm trung tâm, hằng hà sa số thiên địa linh khí xung quanh liền tràn vào trong thể nội hắn mà không báo trước.

Cỗ hấp lực này đương nhiên là từ Thực Dục Thiên, hơn nữa so với trước còn muốn mạnh hơn rất nhiều. Tốc độ pháp lực được trả về cũng nhanh hơn trước năm thành, độ tinh thuần còn muốn thuần khiết hơn ba thành.

Đại thành chi cảnh của Thực Dục Thiên quả nhiên thể hiện ra được chân chính mục đích luyện pháp của nó.

Quả thực là có một không hai.

Pháp lực của Khương Hy hồi phục rất nhanh, chỉ trong vòng mười lăm phút, phân nửa pháp lực bị hao kia đi đã toàn vẹn được khôi phục lại đỉnh phong.

Khương Hy nhìn sáu cánh còn lại của Hỏa Liên mà suy nghĩ một chút, sau đó hắn liền ném thẳng vào bên trong túi linh thú cho tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng từ trước đến nay toàn ăn thịt, hắn không biết nó có chịu ăn Hỏa Liên không nữa, mà hi vọng là nó ăn.

Hỏa Liên có tác dụng gia tăng linh lực của tu sĩ rất tốt, còn với yêu thú thì tác dụng dưỡng thể của nó lại càng đáng sợ hơn.

Bởi Hỏa Liên có thể gia tăng sức chống chịu cũng như hồi phục cho yêu thú. Trầm Nê Ngư bị hắn lôi ra quá sớm, nếu không đợi nó tiêu hóa Hỏa Liên thì Khương Hy phải dốc hết sức mà đánh giết thì mới hạ sát được.

Tiếp đó, Khương Hy liền vươn tay lên trời mà kéo căng cơ, miệng bất giác khẽ rên lên một tiếng thoải mái.

Ôn tuyền quả nhiên có tác dụng làm êm dịu tâm thần, nếu không phải nơi này quá gần cái đại trận phong tuyết kia, có khi hắn đã nán lại lâu hơn rồi.

Ngẫm nghĩ một chút, Khương Hy liền đưa tay lên mà bấm quẻ. Tính toán đến thời điểm hiện nay thì có lẽ các đại tông môn kia vẫn đang sắp xếp đội ngũ đệ tử xuất hành.

Tông môn nào làm nhanh nhất thì có lẽ bây giờ mới xuất phát. Nhìn chung thì trong vòng một, hai canh giờ đến Khương Hy có thể xem là an nhàn.

Bất quá tắm rửa như thế này là đủ rồi, thời gian của hắn không có nhiều, hắn cũng nên đi dò đường trước xem thử thế nào rồi tính kế tiếp.

Rời khỏi ôn tuyền, Khương Hy liền vận pháp lực lên hong khô cơ thể rồi lấy ra một bộ y phục Bạch Nguyệt Huy màu lam nhạt rồi mang vào.

Kế tiếp, hắn lại rút ra tấm dịch dung của Lâm Thanh Đình mà mang lên, dù sao trước đó đệ tử Huyền Thủy Am đã thấy được dung mạo này rồi, vô tình gặp được trong đây cũng có thể kéo lại quan hệ một hai.

Tay hắn đưa lên chạm vào mái tóc dài sau lưng, độ dài bây giờ phải nói là rất dài, cơ hồ đã vượt qua thắt lưng một đoạn rồi.

Suy nghĩ một lát, hắn quyết định chưa cắt vội, dù sao để thi triển được Sắc Dục Thiên lên hiệu quả cao nhất thì ngoại hình là yếu tố cần phải được trau chuốt, từng cái răng sợi tóc cũng không thoát khỏi quan hệ..

Sau đó, Khương đem số tóc ấy búi lên cao cẩn thận. Chính trang xong xuôi, hắn một lần nữa quan sát mình thông qua mặt hồ mà gật đầu.

Sau đó, Dục Hỏa nổi lên trên tay, hắn liền đem nó đi thiêu đốt dấu vết của hắn.

Xử lý hậu kỳ xong hết, Khương Hy liền vận Nhân Gian Hành Tẩu lên mà rời đi, thân ảnh hắn liền mất hút đi, không gian xung quanh liền trở lại yên tĩnh như cũ.