Huyền Lục

Chương 283: Mây đen kéo đến



Thanh âm của Tuyết Vương nhàn nhạt vang lên:

“Tiểu tử nhân loại kia dẫn quân không tệ, bất quá kinh nghiệm còn thiếu rất nhiều, các ngươi từ tốn mài chết bọn hắn là được”.

Nghe vậy, toàn bộ Tuyết soái cùng Tuyết tướng liền minh bạch ý của Tuyết Vương là gì, khóe miệng bọn hắn liền vểnh lên một cách tàn độc mà ôm quyền nói ra:

“Bệ hạ anh minh”.

...

...

Trận doanh nhân loại.

Trở về được nơi đây thì trước mắt vạn sự đều an toàn, địa hình trong Băng Thần Cung tính ra cũng không phức tạp nên tình huống bị ám sát sẽ rất khó diễn ra.

Cho nên sáu người Thạch Thương liền yên tâm mà để Hồng nữ tử trở về lều mà nghỉ ngơi, còn về phần bọn hắn thì làm gì có sức mà đi nghỉ, mặc dù không trực tiếp đấu chiến nhưng tâm thần cũng căng thẳng không ít.

Liêm Đào thì khỏi nói, hắn dẫn quân nên áp lực của hắn là lớn nhất, còn đám người Thạch Thương thì lại cực kỳ kiêng kỵ Tuyết Vương nên nửa giây một khắc cũng không rời mắt, trong đầu liền không ngừng tính toán đối pháp trong trường hợp Tuyết Vương động thủ.

Bọn hắn tập hợp tại lều trung ương mà tiếp tục bàn chiến sự, bọn hắn đã thành công cầm cự được ba canh giờ rồi nhưng đó chỉ mới là khúc dạo đầu mà thôi, mười bảy canh giờ còn lại mới thực sự là vấn đề.

Liêm Đào tạm cất cái bộ dạng lười biếng thường ngày đi, bây giờ tư thế của hắn cực kỳ thẳng, khí tràng cũng có đôi chút phong vị của tướng lĩnh rồi.

Hắn trầm giọng nói:

“Chúng ta phải nhanh đổi chiến lược thôi”.

Thạch Thương có chút hơi khó hiểu đáp lại:

“Có chuyện gì sao?”.

Những người khác nghe vậy cũng đồng dạng nhìn sang, Liêm Đào nói ra:

“Tuyết Vương ra lệnh rút quân một phần là kế nghi binh, một phần có lẽ là đã nhìn ra điểm yếu kinh nghiệm chiến trường của ta rồi”.

Bạch Tương Duyệt nói:

“Nghiêm trọng không?”.

Liêm Đào gật đầu, sắc mặt cực độ ngưng trọng đáp lại:

“Tuyết Vương là lão tổ Nguyên Anh cảnh, kinh nghiệm vượt qua tất cả mọi tưởng tượng của chúng ta, muốn đấu với hắn... quá khó”.

Cố Phi Thiên ngẫm nghĩ một hồi, tựa hồ có chút thắc mắc mà nói ra:

“Tuyết Vương đã nhìn ra điểm yếu kinh nghiệm của ngươi vậy cụ thể đó là gì?”.

Tất cả mọi người cũng có chút tò mò, Liêm Đào đích xác bảo Tuyết Vương nhận ra điểm yếu của hắn nhưng vấn đề đó lại là gì thì không ai nghĩ ra.

Dù sao đến lĩnh đoàn còn không nắm được nhiều kinh nghiệm thì bảo sao đi dẫn quân được mà biết rõ nội tình.

Liêm Đào đáp:

“Là ta không nỡ bỏ quân”.

“Nói rõ một chút”, Cố Phi Thiên nói.

Liêm Đào lườm Cố Phi Thiên một chút, tựa hồ muốn mắng vài câu nhưng tình thế không cho phép hắn thoải mái nên liền nhịn xuống rồi trầm mặc, một lát sau, sắc mặt của hắn tựa hồ có chút không kiêng nể mà đáp lại:

“Tuyết Vương, Tuyết soái hay Tuyết tướng đều sở hữu kinh nghiệm sa trường phong phú, bọn hắn đã quen với việc binh sĩ cấp dưới chết trận rồi nên bọn hắn hoàn toàn có thể làm ra quyết định hi sinh một, hai cánh quân để đạt được mục đích.

Đây là lần đầu ta cầm quân, tự nhiên mong muốn có thể bảo trì được càng nhiều mạng người càng tốt nhưng cũng chỉ vì thế mà Tuyết Vương nhận ra được, mọi chiến lược của ta về sau sẽ cần rất nhiều người để hình thành.

Trong khi đó, Lam Thiên Tuyết Tộc lại rất linh hoạt, vô luận là đoàn chiến hay đơn chiến thì bọn hắn đều đủ cường”.

Nghe vậy, toàn bộ liền im bặt hết lại, cái này đúng thật là một nỗi đau không hề đơn giản, Liêm Đào thân là người của hoàng thất Đại Tinh, hắn chỉ cần nói một câu thì thuộc hạ của hắn sẽ vì hắn mà bán mạng ngay.

Nhưng các thế lực khác thì không, nếu muốn hi sinh thì có lẽ chỉ làm trong âm thầm bí mật không ai biết, nhưng cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, đến lúc đó quan hệ giữa Đại Tinh Hoàng Triều cùng các thế lực khác sẽ xuất hiện rạn nứt.

Tại tu chân giới, đồng hữu khó kiếm, địch nhân dễ tìm. Nếu các đại thế lực đồng loạt quay lưng với Đại Tinh thì tình thế của Đại Tinh quả thực rất nguy hiểm.

Mặt khác, thân là người lĩnh đội của các đại thế lực, đám người Thạch Thương há lại để cho Liêm Đào cầm sinh tử của đồng môn ra để đánh trận được.

Khắc Hoàng mở mắt ra, đôi mắt hoàng kim của hắn đột nhiên sáng lên một điểm rồi nói:

“Liêm đạo hữu, có khi nào ngươi nghĩ nhiều?”.

Liêm Đào khẽ nhếch miệng lên đáp:

“Khắc đạo hữu, trên chiến trường ngươi phải luôn tính đến trường hợp xấu nhất, vô luận nó có xảy ra hay không thì ngươi bắt buộc phải tính, đây chính là quy tắc cơ bản nhất để bảo toàn lực lượng toàn quân”.

Khắc Hoàng liền im lặng không đáp, Liêm Đào xem như lần đầu cầm quân đi thì năng lực ở mảng này vẫn mạnh hơn bọn hắn quá nhiều lần. Chưa kể hậu trường của Liêm Đào còn quá lớn, bọn hắn cũng không thể nói nặng, nói nhẹ gì được.

Tông môn lớn thì lớn thật nhưng bọn hắn muốn để tông môn nhìn đến thì phải có đủ thực lực cùng tiềm lực để tông môn đầu tư.

Bất quá bọn hắn tự biết, lấy tiềm lực cùng tu vi hiện tại của bọn hắn thì khó mà so được với thiên tài chân chính của tông môn. Xem như bọn hắn gặp nguy hiểm đi thì tông môn chưa chắc đã xuất lực đâu.

Nhưng Liêm Đào thì khác, trưởng công chúa cùng đại tướng quân há sẽ để hắn gặp chút nguy hiểm nào.

Nói đến đây thì phải rõ ràng một chuyện, xem như chiến sự lần này bung bét hết mức đi thì năm người Thạch Thương có thể chắc chắn một điều rằng Liêm Đào không chết được.

Bọn hắn không tin trên người Liêm Đào không có thủ đoạn của lão tổ Nguyên Anh cảnh lưu lại. Đồng dạng Thái Huỳnh Liên Phương cũng vậy.

Nghe đồn nàng là con gái của đương nhiệm gia chủ gia tộc Thái Huỳnh, coi như không phải thì địa vị của nàng cũng rất cao, nếu không sao lại có được cái tin đồn đó.

Cho nên trên người nàng cũng lưu lại thủ đoạn của lão tổ Nguyên Anh cảnh để bảo vệ.

Về phần Thạch Thương, trước đó hắn còn âm thầm đoán rằng Khương Hy là thư sinh chân truyền nên đạo sư hẳn cũng là lão tổ Nguyên Anh cảnh, trên người Khương Hy hẳn cũng sẽ tồn tại thủ đoạn không kém hai người kia.

Suy đi tính lại, bốn người Thạch Thương, Bạch Tương Duyệt, Cố Phi Thiên cùng Khắc Hoàng mới thực sự rơi vào tình huống khó khăn.

...

...

Đám người Thạch Thương tự não bổ, não hại các loại thế nào Khương Hy không biết bất quá tình hình nội bộ của phe nhân loại tựa hồ cũng không được ổn lắm đâu.

Khương Hy không quá rõ mọi chuyện nhưng hắn còn có trực giác, hắn cảm ứng được một đám mây đen khổng lồ đang bao vây lấy trận doanh nhân loại, loại mây đen này... rất đen.

Áng chừng phe nhân loại sẽ nhận lấy thương tích cực kỳ nghiêm trọng lắm đây.

Chỉ có điều hắn cảm nhận thì cảm nhận, còn hành động thì xin kiếu, làm đủ việc rồi mà còn không cầm cự được hai mươi canh giờ thì quá mất mặt lục đại thế lực.

Xem như sáu người Thạch Thương đại diện không nổi nhưng Khương Hy vẫn mạnh dạn nói một câu thật mất mặt mũi thôi.

Không quan tâm đến chiến sự nữa, Khương Hy liền quay trở về quan sát tên Tuyết tướng kia.

Cái thằng này đả tọa được tầm mười phút thì trực tiếp bước vào minh tưởng luôn, ngoại giới xảy ra chuyện gì hắn liền không quản.

Đồng dạng như Khương Hy ban nãy, tình huống của Tuyết tướng bây giờ cũng mười phần sơ hở nên Khương Hy hoàn toàn dư sức giết chết hắn.

Bất quá Khương Hy không hơi đâu đi làm chuyện dư thừa đó, đánh một trận còn chưa sảng khoái mà đã tiễn người khác đi rồi thì giao ước làm cái khỉ gì.

Mặt khác, Khương Hy âm thầm xem Tuyết tướng là bằng hữu tự nhiên sẽ không đi ám toán hắn làm gì, chỉ cần kiên nhẫn ngồi đợi là được.

Hắn giỏi nhất chính là kiên nhẫn, coi như Tuyết tướng có thể minh tưởng đến mấy canh giờ liền thì hắn vẫn có thể đợi được.

Chỉ có điều nội tâm Khương Hy cũng có chút xoắn quýt. Minh tưởng không phải là trạng thái muốn vào là vào, nó gần như được xem là trạng thái gần nhất với một chữ ngộ rồi.

Khương Hy là thiên sinh linh thức nên chỉ cần hắn thu hoạch được kha khá rồi tập trung lĩnh hội một chút là sẽ vào được minh tưởng ngay nhưng Tuyết tướng lại không có linh thức.

Xem như vô tình đi nhưng ngồi mười phút thôi là vào minh tưởng rồi?

Như thế không phải quá khoa trương rồi chứ?

Cái thằng này rốt cuộc còn nghịch thiên đến mức nào nữa?

Khương Hy ngồi suy nghĩ một chút rồi đưa tay lên tính toán chút thời gian, Tuyết tướng đã minh tưởng được hơn một tiếng đồng hồ rồi, theo hắn đoán thì Tuyết tướng hẳn là minh tưởng liên quan đến dục công.

Dục công nói thế nào đi nữa thì cũng là một trong những kỳ công hàng đầu trong thiên hạ nếu xét riêng ở mảng phòng trung thuật.

Đế Hoàng Nội Kinh của Tam Hoàng chính là dục công tối cao nhất trong thiên hạ, coi như một đêm ngự bách nữ cũng không ảnh hưởng gì đến thân thể, thậm chí càng tu luyện thì tinh thần lại càng minh mẫn hơn.

Khương Hy tu luyện Sắc Dục Thiên bao quát cả mị công lẫn dục công nên cũng khó mà nói Sắc Dục Thiên của hắn lợi hại hơn Đế Hoàng Nội Kinh hay là ngược lại nữa.

Nhưng có một điểm hắn chắc chắn là đơn thuần dục công của hoàng đế sẽ cực kỳ mạnh, chí ít hiện tại mạnh hơn hắn không ít đâu.

Tuyết tướng muốn cướp ngôi, vậy thì trước mắt phải thắng được Sắc Dục Thiên của hắn, còn không thì không có chút hi vọng nào khi đối đầu với Tuyết Vương đâu.

Giữa lúc này, đột nhiên mí mắt Khương Hy có chút hơi nhảy, hắn liền vội vàng đứng dậy mà nhìn thẳng về phía Tuyết tướng.

Một luồng khí tức khủng khiếp bất ngờ tuôn ra từ thể nội của Tuyết tướng, uy áp có thể nói là khiến cho mặt mày Khương Hy tái mét lại không thôi.

Hơn nữa luồng khí tức này mỗi lúc mỗi kéo lên cao tựa hồ như không có chút bình cảnh nào cả.

Không bao lâu sau, một tiếng ‘oanh’ nhỏ liền vang lên từ trong người Tuyết tướng, khí tức của hắn liền triệt để bình ổn lại.

Tu vi từ Trúc Cơ cảnh hậu kỳ Hợp Cửu Kiều liền trực tiếp nhảy vào Trúc Cơ cảnh đỉnh phong Hợp Thập Kiều.

Chiếu theo tình huống bình thường, Tuyết tướng giờ phút này đã đột phá thành công mà bước vào Hóa Nguyên cảnh.

Sắc mặt Khương Hy liền dại ra tại chỗ, chuyện này... hắn không giải thích được. Theo lý, khi cảnh giới đang bị một loại quy tắc không gian nào đó áp chế thì đáng lý ra không thể nào đột phá được cảnh giới chân thực mới đúng.

Tuyết tướng nếu muốn vào Hóa Nguyên cảnh thì đáng lẽ phải đợi Bắc Nguyên Vạn Dặm đóng lại thì mới có thể lấy lại tu vi mà bế quan đột phá.

Nhưng đằng này cứ thế minh tưởng là đột phá rồi?

Con mẹ nó loại quái thai gì đây?

Khương Hy thật muốn điên lên đến nơi rồi, cách đây hai canh giờ, hắn minh ngộ được đạo tâm của chính mình nên còn tự tin chiến hòa với Tuyết tướng.

Còn bây giờ thì hay rồi, cái thằng này trực tiếp bước vào Hóa Nguyên cảnh, xem như Khương Hy nghịch thiên hơn nữa cũng chỉ miễn cưỡng để khỏi trở thành bị thịt để bị đánh thôi.

Khí tức của Tuyết tướng bình ổn được một hồi rồi lấy tốc độ kinh khủng nhất mà lắng đọng xuống, nói thẳng ra chính là củng cố tu vi.

Minh tưởng cùng đốn ngộ là hai loại trạng thái mà tu sĩ hằng mong ước bởi nếu đột phá ở một trong hai trạng thái này thì tốc độ củng cố tu vi gần như là ngay lập tức, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.

Không bao lâu sau, Tuyết tướng liền mở mắt ra, khóe miệng có chút hơi cong lên, hai mắt hoàng kim liền triệt để trở nên thanh minh, động tác dứt khoát mà đứng dậy, nhìn qua không có bất cứ dị trạng nào cả.

Nhưng Khương Hy lại rõ ràng, bởi hắn biết dục công của hắn... vô dụng đối với Tuyết tướng rồi. Cái thằng này đã có thể chống lại dục công như cách hắn chống lại mị công.

Khương Hy thì hít vào một hơi rồi gằn từng chữ một ra mà nói:

“Chúc mừng ngươi đã bước vào Hóa Nguyên cảnh”.

Tuyết tướng nhẹ nhàng nâng hai tay lên rồi quan sát bản thân mình một chút, xác nhận bản thân không có gì dị động thì mới yên tâm.

Hắn liền mỉm cười nhìn Khương Hy mà đáp lại:

“Xem ra trận này ta phải nương tay rồi”.

Nghe vậy, sắc mặt Khương Hy liền nổi đầy hắc tuyến, bất quá vẫn miễn cưỡng mỉm cười như chưa từng nghe thấy.

Hắn trầm mặc một chút rồi nói ra:

“Ngươi vốn đang bị áp chế tu vi, làm sao ngươi lại có thể đột phá được?”.

Tuyết tướng lắc đầu đáp lại:

“Đừng hỏi, ta cũng không rõ. Bất quá nguyên nhân có lẽ là vì ngươi”.

Khương Hy liền nghệt mặt ra khó hiểu.

Sao lại liên quan đến hắn rồi?