Huyền Lục

Chương 289: Cơ linh thiên mâu phù trận



Hồng nữ tử nghe vậy liền gật đầu, linh thức của nàng khẽ động, trận bàn liền sáng lên chói lóa. Ngay sau đó, hàng loạt đạo phù văn liền phóng ra từ đó rồi dung nhập vào trong không gian xung quanh Liêm Đào.

Ngay tức khắc, một đạo đường tuyến vô hình từ các phù văn liền liên kết lại với nhau rồi truyền thẳng vào trong não hải của Liêm Đào.

Linh thức của hắn lấy tốc độ nhanh nhất mà rút đi, sắc mặt ngay lập tức liền tái trắng lại, hắn liền vội vàng vận linh lực lên mà điều chuyển thể nội của mình.

Vốn đã biết sẽ hao tổn nhiều linh thức rồi nhưng một khi trực tiếp cảm thụ thì Liêm Đào mới biết được bản thân hắn xem nhẹ cái phù trận này như thế nào.

Đồng thời nội tâm của hắn cũng kinh hãi không kém, hắn thật không biết vị Lâm đ*o hữu kia rốt cuộc sở hữu linh thức mạnh đến thế nào thì mới có thể tự do sử dụng cái trận này chứ.

Bất quá linh thức hao hụt thì hao hụt nhưng hiệu quả phải nói là cực kỳ đáng sợ.

Giây phút linh thức của Liêm Đào bị hút đi một lượng nhất định vào trong phù trận, linh hồn hắn như thể bị lôi ra bên ngoài cơ thể mà trôi nổi giữa không trung.

Cảm tri của hắn đột ngột mạnh đến khó tin, hắn vậy mà lại có thể cảm ứng được vạn vật trong phạm vi bán kính một dặm (năm trăm mét), loại cảm ứng này mạnh đến mức hắn có thể phát hiện ra từng con kiến, từng ngọn cỏ một.

Liêm Đào liền hít vào một ngụm khí lạnh, giờ hắn đã hiểu tại sao phù trận này lại có tên là Cơ Linh Thiên Mâu, mấu chốt ở đây chính là hai chữ ‘Thiên Mâu’.

Từ tầm nhìn của hắn bây giờ, hắn không khác gì thượng thiên đang nhìn xuống chúng sinh bên dưới vậy.

Đột nhiên, hắn liền híp mắt lại mà nhìn về một hướng nào đó ở bên dưới, ngay lập tức liền mở miệng truyền âm:

“Sư đệ, cẩn thận sau lưng!”.

Vị sư đệ nào đó ở trong trận doanh vừa nghe thấy lời này liền giật mình rồi vội vàng xuất pháp khí ra mà đánh về sau lưng.

Keng!

Một tiếng va chạm thanh thúy của kim loại vang lên, ánh mắt của vị sư đệ kia liền chuyển sang vẻ kinh hãi, sau lưng hắn vậy mà lại có Lam Thiên Tuyết Tộc ẩn nấp.

Hắn liền phẫn nộ quát lớn lên:

“Có địch nhân tập kích!”.

Vừa dứt lời, phụ cận xung quanh đó ngay lập tức xuất hiện không ít người mà xuất thủ đánh về phía tên tộc nhân Lam Thiên Tuyết Tộc kia.

Cái tên kia còn chưa khôi phục lại tâm tình của mình khi bị phát hiện đâu, hắn không nghĩ đến bản thân mình lại bị phát hiện, đến miệng bây giờ còn chưa khép lại nữa là.

Từng tia quang mang kịch liệt liền đánh về phía hắn, chỉ trong chớp mắt, hắn đã bị đánh thành một đoàn huyết vụ.

Tại lều trại trung ương, Liêm Đào khẽ nhếch miệng, hắn đã hiểu cái phù trận này hoạt động như thế nào rồi, hắn liền tiếp tục truyền âm cho một vị sư muội khác cẩn thận ở một bên mạn sườn phải.

Sau đó lại truyền âm tiếp cho hai vị sư đệ khác đang đối lưng vào nhau cẩn thận ở trên đầu, rồi lại tiếp tục truyền âm cảnh báo cho người khác cẩn thận ở những vị trí nhất định.

Càng tận dụng Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận, Liêm Đào lại càng thích thú cái trận này không thôi, sau khi ra khỏi bí cảnh này hắn hẳn phải tìm đến vị Lâm đ*o hữu kia một chuyến mới được.

Liêm Đào hiện nay đang nắm vị trí của một tướng quân mà tướng quân thì cần có một cái nhìn toàn cục để ra lệnh điều binh khiển tướng.

Liêm Đào lúc còn nhỏ không hiểu bằng vào cách nào phụ thân hắn có thể nhìn ra được các điểm mấu chốt trong quân đoàn đối phương mà thay đổi biện pháp đối phó nhưng giờ thì hắn hiểu rồi.

Phụ thân hắn cũng sử dụng một cái đại trận tương tự như Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận.

Có cái trận này trong tay, trong phạm vi bán kính một dặm này không có gì là Liêm Đào không thể nhìn thấu tất cả.

Hao linh thức thì hao nhưng kết quả đem lại hoàn xứng đáng để đánh đổi.

Liêm Đào liền liên tục phất mệnh lệnh đối với toàn tu sĩ:

“Sư muội, cẩn thận phía sau!”.

“Sư đệ, ba mét phía trước có mai phục”.

“...”

Sau đó, khi mà các đợt ám sát của Lam Thiên Tuyết Tộc thất bại liên tục thì thế công của bọn hắn mới giảm dần đi mà thay vào đó chính là tích cực ẩn trốn tìm thời cơ.

Bất quá vị trí lẩn trốn của bọn hắn đã bị Liêm Đào nhìn thấu hết, nhưng tạm thời không có dị động gì nên hắn liền phát một mệnh lệnh toàn thể vào trong đầu của mỗi người:

“Toàn quân nghe lệnh, bản hoàng tử sẽ chỉ huy các ngươi giết từng tên địch nhân một, các ngươi mau chóng lấy lại tinh thần cho ta”.

Lúc này, có ai mà không biết những lời vừa rồi vang trong đầu bọn hắn là của vị điện hạ này đâu, chưa kể đúng như theo lời của vị điện hạ này thì bọn hắn đích thật đã giết được không ích tộc nhân của Lam Thiên Tuyết Tộc.

Cho nên tất cả liền rút pháp khí ra mà rống lên một tiếng chấn hưng sĩ khí, cái bộ dạng sợ hãi lo toan trước kia đã biến đi đâu mất dạng.

Ở trong bóng tối, mấy tên thích khách từ Lam Thiên Tuyết Tộc liền âm thầm trao đổi với nhau:

“Đáng chết, làm sao bọn hắn phát hiện ra chúng ta”.

“Đừng nhiều lời nữa, mau tản ra xung quanh tìm nữ tử kia, chuyện này hẳn là do nàng làm”.

“Biết tìm ở đâu đây?”.

“Nếu biết ta ở đây làm gì?”.

“Im miệng, đừng nói nữa, mau chóng truyền tin về quân doanh thông báo cho Tuyết soái đại nhân biết”.

“Được”.

Cái tên lãnh trách nhiệm truyền tin kia vừa tách đoàn ra không được bao lâu thì vô tình gặp phải một thanh niên nhân đang xách đao phòng bị xung quanh nhưng khi hắn đi ngang qua thì tựa hồ không bị phát hiện.

Thế là hắn liền có chút suy nghĩ.

Hay là đám nhân loại này ăn may đánh đại lại trúng?

Hắn vừa vượt qua được không đến một mét, thanh niên nhân cầm đao kia liền khẽ nhếch miệng lên, một đao mang theo hùng hồn linh lực liền quét ra sau lưng, sát cơ cực kỳ nội liễm.

Cái tên đi truyền tin kia đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, hắn vội vàng quay người lại thì một đao liền quét ngang qua, một cột máu ngay lập tức liền bắn ra.

Thân hình của cái tên đó đột nhiên hiện ra, thủ cấp liền bay lên trên bầu trời, sắc mặt tựa hồ không thể tin nổi.

Đám nhân loại này... vậy mà lại thực tìm ra được?

Nhưng đáng tiếc, không ai có thể trả lời cho hắn câu hỏi này, hay nói đúng hơn, hắn không thể nghe được nữa rồi.

Thanh niên nhân cầm đao kia liền vung đao một cái mà vẩy đi số máu dính trên đao kia, miệng nói:

“Điện hạ, tiếp theo thần nên làm gì?”.

“Di chuyển hai mươi mét về phía Đông Nam của ngươi, ở đó có một tên đang trốn, hành động tự nhiên một chút”, Liêm Đào nói.

“Tuân lệnh”, thanh niên nhân cầm đao gật nhẹ đầu đáp.

Thanh niên nhân này là một trong số các thủ hạ thân cận của Liêm Đào tại Đại Tinh Hoàng Triều, tu vi Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, một thân đao pháp cũng không tồi.

Uy danh hiện tại của Liêm Đào còn chưa đến mức chấn nhiếp được toàn trường nhưng cũng đủ để nhiều người tin phục.

Liêm Đào chỉ huy nguyên một đám người chia thành nhiều nhánh quân nhỏ mà đi vây công đánh chết từng tên thích khách một.

Còn những tên lẻn được trốn đi thì hắn liền trực tiếp hạ lệnh lên cho thuộc hạ của mình đi xử lý. Những người này tuyệt đối sẽ nghe theo lệnh hắn nên sẽ không có vấn đề gì xảy ra cả.

Có Cơ Linh Thiên Mâu Phù Trận gia trì, Liêm Đào sao lại để cho đám tôm tép này thả tin về cho Lam Thiên Tuyết Tộc được chứ.

Mặt khác, đám tôm tép này cũng không thật sự tôm tép bởi lẫn ở trong đó là một con cá rất lớn. Đến Liêm Đào cũng không ngờ rằng hắn vậy mà lại trực tiếp tìm đến được một Tuyết tướng.

Bất quá hắn đã sắp xếp trước hết rồi.

Dưới góc nhìn của Liêm Đào, tên Tuyết tướng này đã phát hiện ra chỗ kỳ quặc trong chuyện này rồi nên tên kia hẳn đang tính cách để chuồn khỏi đây.

Mấy tên tộc nhân tản ra xung quanh kia chạy đi báo tin hẳn chỉ để tung hỏa mù mà thôi nhưng tên kia tuyệt đối sẽ không ngờ rằng, từ đầu đến cuối hắn đã bị Liêm Đào giám thị rồi.

Tuyết tướng đã xông thẳng vào đây, vậy thì Liêm Đào tuyệt đối sẽ để hắn còn mạng rời khỏi đây. Liêm Đào hướng Hồng nữ tử nói:

“Hồng sư muội, ngay bây giờ!”.

Hồng nữ tử gật nhẹ đầu, ngay sau đó, cái trận bàn nàng liền xoay lên kịch liệt, một biển phù văn liền tràn ra như sóng triều rồi dung nhập vào trong hư không.

Thạch Thương thấy vậy liền xuất thủ che đậy quang mang của phù văn này lại, tránh để cho bên ngoài thấy được dị trạng gì.

Phù văn dung nhập thành công, ngay lập tức không khí liền rung chuyển lên, một đạo màn chắn ánh kim khổng lồ bất ngờ buông xuống mà bao bọc lại toàn bộ trận doanh nhân loại lại.

Kế tiếp đó, lớp bên ngoài màn chắn ánh kim liền xuất hiện một đám vân vụ khổng lồ che mắt người ngoài.

Hồng nữ tử vừa rồi chính là kích phát đồng loạt hai cái phù trận.

Vân Vụ Phù Trận cùng Kim Tráo Phù Trận.

Một cái là chướng nhãn, một cái là vây nhốt.

Bản ý của Liêm Đào chính là nhốt cái tên Tuyết tướng kia ở trong trận doanh nhân loại rồi trực tiếp diệt sát, đồng thời cũng phải che chắn tầm nhìn của đám Lam Thiên Tuyết Tộc ở bên ngoài.

Liêm Đào nhìn qua Khắc Hoàng nói ra:

“Khắc đạo hữu, đến phiên ngươi”.

Khắc Hoàng mở mắt ra, một thân quang huy liền phát ra, hắn từ tốn nói:

“Được rồi, đừng ra lệnh cho ta”.

Nói xong, liền xuất một chỉ lên trên trời, theo đó, một cột sáng liền bắn thẳng lên trên không trung rồi dần dần dung nhập vào lớp màn chắn ánh kim kia.

...

Tên Tuyết tướng đang ẩn nấp trong hư không phát hiện ra hai loại dị biến này liền vội vàng nhanh chóng tìm cách trốn đi.

Vút!

Một tiếng vút gió bất ngờ vang lên bên tai, hắn liền biến sắc mà hiện thân rồi tránh sang một chỗ khác. Mặt đất nơi hắn vừa đứng liền nổ lên một tiếng kịch liệt, hắn liền gắt gao nhìn về một chỗ rồi híp mắt lại.

Ở nơi đó không biết từ bao giờ đã xuất hiện hai thân ảnh đợi sẵn.

Nam tử cực kỳ cao, trên thân toàn là cơ bắp, nửa thân trên không mang gì cả ngoại trừ một vài lớp giáp tay.

Nữ tử thì cực kỳ lạnh nhạt, dung mạo tuy thanh tú dễ nhìn nhưng hai mắt hững hờ của nàng lại khiến cho người khác như lạnh sống lưng không thôi.

Hai người này chính là Cố Phi Thiên cùng Thái Huỳnh Liên Phương. Xuất sử hai tu sĩ Ngưng Dịch cảnh chỉ để giết một tên Tuyết tướng, Liêm Đào quả nhiên làm ra quyết định rất dứt khoát.

Nhìn thấy hai người, sắc mặt Tuyết tướng liền khó coi không thôi, hắn liền quét mắt lên nhìn cái đại trận vây nhốt này cùng với đám vân vụ kia mà nói:

“Các ngươi muốn trận chiến cao tầng diễn ra sớm hơn sao?”.

Cố Phi Thiên nhếch mép khinh thường nói ra:

“Quản cái gì cao tầng, ngươi đã dám giết huynh đệ của ta thì ta sẽ cho bọn hắn một cái công đạo”.

Tuyết tướng híp mắt lại nói tiếp:

“Các ngươi nghĩ bọn ta không thể nhìn xuyên qua được đám vân vụ cùng màn chắn kia sao?”.

Nghe vậy, Thái Huỳnh Liên Phương liền khẽ cười, miệng cười nhưng mắt không cười, nàng lạnh nhạt đáp:

“Đó là nNếu bọn hắn nhìn được”.

Vừa dứt lời, lớp màng chắn ánh kim kia ngay lập tức liền bùng lên quang huy cực kỳ chói lóa, loại quang huy này liền trực chỉ mà hướng thẳng ra bên ngoài.

Liêm Đào từng nghe phụ thân kể qua một loại chiến thuật sử dụng ánh sáng làm tiêu điểm rồi, chiến thuật đó gọi là Hành Quân Thuận Quang.

Chiến thuật này lợi dụng ánh sáng của mặt trời làm hạn chế đi tầm nhìn của quân địch. Quân ta đứng thuận sáng tự nhiên có thể nhìn rõ về phía trước, còn về phần quân địch thì ngược sáng, tự nhiên chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời là chính rồi.

Coi như quân ta hành quân đến tận trước mặt rồi thì quân địch chưa chắc đã nhìn ra đâu.

Liêm Đào biết Lam Thiên Tuyết Tộc có linh nhãn nên có thể thấu thị vạn vật, bất quá ánh sáng thì làm sao đây?

Đã có mắt, vậy thì không thoát khỏi chói mắt.

Liêm Đào liền tận dụng chiến thuật mà hắn đã nghe phụ thân kể kia để đối phó với đám Lam Thiên Tuyết Tộc này.

Xem như linh nhãn có lợi hại hơn thì cũng chỉ xuyên qua được tầng vân vụ kia nhưng nếu gặp phải lớp màn chắn sáng như mặt trời này thì làm sao để nhìn xuyên đây?

Liêm Đào cùng đám người Thạch Thương chưa muốn phát động trận chiến cao tầng sớm, chí ít cũng phải vượt qua được một nửa thời gian rồi mới xuất thủ.

Bất quá nếu có thể vụng trộm làm thì Liêm Đào không ngại làm đâu.

Lam Thiên Tuyết Tộc ở bên trong này đã sớm giết hết rồi, nay chỉ còn mỗi Tuyết tướng, còn về phần Lam Thiên Tuyết Tộc ở bên ngoài thì còn lâu mới nhìn vào được trong này.

Không thấy tự nhiên không có chứng cứ, đã không có chứng cứ thì Cố Phi Thiên cùng Thái Huỳnh Liên Phương xuất thủ đánh chết tên Tuyết tướng này tự nhiên sẽ thuận lợi hơn thôi.

Tên Tuyết tướng kia nghe vậy liền nhìn về lớp màn chắn đầy ánh quang kia, hắn đang đứng thuận sáng nên tự nhiên có thể nhìn ra được bên ngoài.

Hắn có thể nhìn thấy được vị trí của ám tử nấp ngoài kia nhưng dựa vào biểu hiện của ám tử, hắn liền biết cái tên kia không thể nào thấy được bất cứ thứ gì ở đây rồi.

Tâm tình hắn ngay lập tức liền chìm xuống đáy cốc.

Nhân loại... quả nhiên âm hiểm.