Huyền Lục

Chương 293: Ngu si hưởng thái bình



Khương Hy hiện tại đang dùng một loại kỳ thuật gọi là Vọng Khí Thuật. Loại kỳ thuật này có một điểm rất đặc biệt là nó có thể nhìn thấy được khí vận.

Hắn cũng từng dùng Vọng Khí Thuật để kiểm tra khí vận của Thuần Thú Môn trên người Mị Cơ, từ đó liền hoa ngôn vài câu dụ nàng phản bội.

Đương nhiên, lần đó hắn dùng vẫn tính là mang ý tốt, nếu không Mị Cơ đã chôn thây ngay tại giữa thảo nguyên rồi.

Thông qua Vọng Khí Thuật, Khương Hy có thể thấy được khí vận của Tuyết tướng cực kỳ đáng sợ, nó mạnh một cách không thể nào lý giải được.

Khương Hy là Trăm Vạn Dân Chúng Nhân Mạch Trúc Cơ nên khí vận của hắn cực kỳ cao, chưa kể trên người hắn còn có tấm hắc lệnh mang đòn tấn công của tu sĩ Nguyên Anh cảnh nữa nên khí vận của hắn lại càng khó hao mòn hơn.

Vậy mà khí vận của Tuyết tướng lại không hề kém hắn là bao nhưng đó còn chưa phải là điểm khiến hắn phải bị đả kích.

Vọng Khí Thuật ngoại trừ nhìn thấu khí vận ra thì nó còn nhìn thấu được Tam tai Cửu nạn của một tu sĩ.

Hiện nay, trên đầu Khương Hy đã hiện lên được một ngọn lửa màu đỏ hồng, biểu thị cho đệ nhất nạn trong Cửu nạn đã được độ qua.

Chiếu theo nghĩa này thì trên đầu Tuyết tướng đã trọn vẹn có đủ chín ngọn lửa xanh lam, đồng nghĩa với cái thằng này đã độ hết toàn bộ Cửu nạn rồi.

Mỗi người có một đạo của riêng mình nên biểu hiện của ngọn lửa sẽ khác nhau, Khương Hy là Dục đạo nên ngọn lửa của hắn là đỏ hồng, Tuyết tướng là đạo nào đó có lẽ liên quan đến hàn khí nên màu sắc mới là xanh lam.

Mặt khác, ở giữa chín ngọn lửa đó chính là hai đoàn quang mang ánh kim, biểu thị cho Tam tai. Hai đoàn ánh kim cũng đồng nghĩa với Tuyết tướng thành công tiếp qua Địa Kiếp cùng Nhân Kiếp.

Không tính đến tiềm lực cùng thiên tư của Tuyết tướng, riêng mỗi việc độ thanh công Cửu nạn cùng Địa Nhân song kiếp thôi cũng cho thấy được Tuyết tướng cực kỳ trung với đạo của mình.

Đến cả Mặc Hiên là cường giả trứ danh mà còn không độ hết Cửu nạn, dẫn đến thất bại ở một cửa Tâm Ma Kiếp.

Tuyết tướng độ qua Cửu nạn cùng song kiếp nên bây giờ hắn chỉ cần tích lũy đầy đủ, chuyển hóa toàn bộ linh lực cùng pháp lực về chân nguyên rồi tìm kiếm thời gian thích hợp để độ Thiên Kiếp nữa là thành lão tổ Nguyên Anh cảnh.

Đến lúc này mới nhìn vào tiềm lực cùng thiên tư của Tuyết tướng, lấy loại căn cơ đó, Tuyết tướng chắc chắn sẽ bước vào Nguyên Anh cảnh.

Chả trách cái thằng này có gan đi đoạt ngôi, quả nhiên là chắc chắn bản thân mình có thể bước vào Nguyên Anh cảnh.

Bất quá, Khương Hy vẫn cảm thấy chút hiếu kỳ, hắn nói:

“Ngươi biết Tam tai Cửu nạn?”.

Tuyết tướng nghe vậy liền có chút ngẫm nghĩ rồi đáp:

“Ý của ngươi là Thập Nhị Nguyên Anh Kiếp?”.

Nếu đem Cửu nạn cùng Tam tai gộp lại một chỗ thì đúng là ra Thập Nhị thật. Khương Hy cố tình bày ra một bộ dạng hơi khó hiểu rồi nghe Tuyết tướng giải thích.

Nguyên lại Thập Nhị Nguyên Anh Kiếp cũng chính là Tam tai Cửu nạn trong miệng Khương Hy, bất quá Thập Nhị Nguyên Anh Kiếp này lại cố định.

Cũng có thể phiến thiên địa này tạo nên một xã hội không quá phức tạp nên dẫn đến sự phân tầng cùng khác biệt giai cấp cũng đơn giản đi rất nhiều.

Dẫn đến Cửu nạn cơ hồ là cố định, không người nào khác người nào quá xa. Dĩ nhiên, Tuyết tướng cũng vô tình trùng hợp với cái Thập Nhị Nguyên Anh Kiếp này.

Và hắn cũng đã độ qua Thập Nhất Kiếp rồi.

Nghe qua lời của Tuyết tướng, Khương Hy mới biết thì ra địa vị của hắn tại Lam Thiên Tuyết Tộc cao đến dọa người.

Triều đình Lam Thiên Tuyết Tộc hay Tuyết Quốc được phân làm hai nhánh văn cùng võ. Trong đó đứng đầu văn là Tuyết công thì đứng đầu võ là Tuyết soái.

Tuyết tướng thua hẳn một cấp so với hai loại chức vị này nhưng hắn là thống lĩnh Tuyết tướng, đồng thời cũng là người duy nhất dưới Tuyết Vương độ thành công Thập Nhất Nguyên Anh Kiếp.

Chỉ cần thời gian đủ thì hắn chỉ cần độ thêm Thiên Kiếp nữa là xong. Cho nên Tuyết Vương liền phá lệ để Tuyết tướng được ngồi ngang hàng với Tuyết soái cùng Tuyết công.

Lấy loại địa vị này cơ hồ đã có thể xưng là dưới một người trên vạn người rồi.

Nếu Tuyết Vương biết người mà hắn phải phá lệ thăng quan lại có mưu đồ đoạt ngôi thì không biết sắc mặt của hắn sẽ ra sao nữa.

...

Khương Hy không nghe thì thôi, nghe rồi mới biết một đường tu luyện của Tuyết tướng cũng xem như gian nan không ít.

Ban đầu vì dung mạo nổi bật của mình mà Tuyết tướng còn từng bị chèn ép trong quân doanh. Nhưng về sau vì lập được nhiều đại công nên được Tuyết Vương trọng điểm bồi dưỡng.

Đó cũng là thời điểm mà Tuyết tướng bắt đầu quật khởi tiến đến đỉnh phong của cường giả.

Thân vào sa trường chém qua không biết bao nhiêu là yêu thú cùng địch nhân, thậm chí số lượng địch nhân Tuyết tướng giết có khi còn nhiều hơn một vài vị lão tổ Nguyên Anh cảnh nữa kia.

Khương Hy liền cảm khái không thôi, đúng là người so với người còn muốn tức chết.

Bất quá ngoài điểm này ra, Khương Hy còn lưu ý một chuyện. Đó chính là Tuyết Vương đã tại vị từ hơn hai trăm năm mươi năm trước.

Khương Hy tựa hồ có một chút ý nghĩ nhưng vẫn không chắc lắm, hắn liền hướng Tuyết tướng hỏi thêm một số việc nữa.

Mặc dù Tuyết tướng không rõ lắm dụng ý của hắn là gì nhưng vẫn trả lời rất đầy đủ. Dù sao những chuyện này cũng không tính là cần giữ bí mật.

Nghe xong, Khương Hy lại càng nhíu mày hơn. Mưu đồ đoạt ngôi này của Tuyết tướng có lẽ sẽ bị ngâm nước nóng thêm phải vài trăm năm nữa cũng nên.

Theo như lời Tuyết tướng mô tả thì thời điểm hắn sinh ra, Tuyết Quốc đã rất thịnh vượng rồi, vô luận là kinh tế hay chính trí thì đều đạt đến một trạng thái đỉnh phong phi thường kéo dài.

Loại trạng thái này kéo dài đến tận hai mươi năm trước thì mới có dấu hiệu đi xuống nhưng cũng xuống không đột ngột.

Trùng hợp thay, hai mươi năm trước cũng là lúc Bắc Nguyên Vạn Dặm được mở ra để nhân loại tiến vào. Mặc dù không liên quan lắm nhưng Khương Hy lại có cảm giác loại thông tin sẽ đem đến cho hắn một đợt ‘kinh hãi’.

Hắn hướng Tuyết tướng nói:

“Hai mươi năm trước rốt cuộc đã có chuyện gì?”.

Tuyết tướng nhìn qua Khương Hy một chút rồi nhàn nhạt đáp:

“Chuyện này ta nghĩ bên nhân loại các ngươi phải rõ hơn chứ?”.

Khương Hy lắc đầu nói ra:

“Bắc Nguyên Vạn Dặm mở ra rất tùy ý, mỗi lần người tiến vào đều không bị trùng lặp, hơn nữa có rất nhiều chuyện mà những người vào sau không rõ được. Như ta thì đây cũng là lần đầu bước vào, ngoại trừ một chút thông tin về Lam Thiên Tuyết Tộc các ngươi cùng Băng Thần Cung thì cũng không còn biết thêm bất cứ cái gì cả”.

Chuyện này thì Khương Hy nói thật, hắn chưa vào Bắc Nguyên Vạn Dặm lần nào cho nên hắn mới tìm đọc về bí cảnh này rất nhiều nhưng cũng chỉ tóm gọn lại ở Lam Thiên Tuyết Tộc cùng Băng Thần Cung mà thôi.

Chuyện của hai mươi năm trước cũng là lúc mà Phù Linh còn sống nhưng lúc đó lão đã bế tử quan, thẳng thắn hơn thì đang bận đọc Cửu Tiêu Chân Quyết rồi, nào đi quản ngoại giới xảy ra chuyện gì.

Thông tin Bắc Nguyên Vạn Dặm mở ra từ hai mươi năm trước vốn dĩ Khương Hy không biết nhưng về sau thì hắn nghe Thạch Thương kể lại thì mới biết được.

Tuyết tướng nghe vậy liền trầm mặc một chút rồi nói ra:

“Ta sẽ không vòng vo, hai mươi năm trước, nhân loại các ngươi đã giết Thái Tử cùng ba vị hoàng tử có khả năng kế vị khác, bệ hạ vì chuyện đó mà cực kỳ phẫn nộ, đến nỗi bỏ bê chuyện triều chính.

Trong mười năm sau đó triều chính cơ hồ đều là do Tuyết công đến gánh, còn biên cương thì do ta đến gánh. Về phần Tuyết soái thì nán tại Hoàng Thành để bảo vệ bệ hạ trong thời điểm ‘đen tối’ này”.

Khương Hy cau mày lại mà đáp:

“Đế vương vô tình, xem như Tuyết Vương mất bốn đứa con trai thì trong hai mươi năm đó hắn vẫn có thể để phi tần sinh tiếp mà”.

Tuyết tướng lắc đầu nói ra:

“Ngươi biết nhiều về tộc ta nhưng vẫn chưa biết đủ”.

“Chỉ giáo cho”, Khương Hy đáp.

Tuyết tướng mỉm cười nói tiếp:

“Tộc ta vì tính chất tiên thiên thể nội chứa hàn khí nên khả năng thụ thai của thân nữ tử rất khó. Chỉ có cơ thể con nào có thể chịu đựng được hàn khí từ khi còn nhỏ thì mới có thể được thụ thai mà sinh ra.

Còn không thì từ sớm đã trở thành một cục đá nước rồi. Cho nên vị trí hoàng tử cực kỳ quan trọng, Thái Tử lại càng quan trọng hơn. Nhân loại các ngươi đã giết sạch hoàng tử rồi thì bệ hạ tự nhiên sẽ không đội trời chung với các ngươi”.

Nghe vậy, Khương Hy liền khẽ ‘ồ’ lên một tiếng, hắn đã minh ngộ ra được rất nhiều điều.

Tỷ như tại sao đám Lam Thiên Tuyết Tộc đầu tiên hắn gặp lại tràn ngập sát cơ đến như thế?

Hay tỷ như tại sao các đại tông môn lại không để thiên tài chân chính xuất kích đi lịch luyện mà chỉ để đám đệ tử nhất lưu đi?

Nguyên lai các đại tông môn này đã sớm biết Tuyết Vương sẽ phát động chiến tranh trả thù, hơn nữa còn là kịch liệt trả thù.

Nhưng như vậy thì lại có chút hơi nghịch lý, thiên tài chân chính thì phải kinh qua nhiều trận chiến cùng sinh tử thì mới có thể trưởng thành một cách mạnh mẽ được nhưng Khương Hy sao lại không nhìn ra được huyền cơ ở đây.

Thiên tài gặp Tuyết Vương cũng chết thôi, mà không cần đến Tuyết Vương, gặp phải tên Tuyết tướng này thì cũng phải bỏ mạng như thường.

Sự đáng sợ của cường giả bậc Nguyên Anh cảnh nào phải đám thiên kiêu có thể chịu được.

Các đại tông môn tự nhiên sẽ không vì chuyện xưa mà mạo hiểm thiên kiêu thế hệ này được nên đành phải phái nhóm người Thạch Thương đi.

Đương nhiên các đại tông môn này sẽ không nói thẳng ra là đi chịu chết thay đâu mà sẽ hoa ngôn một vài câu khích lệ các loại.

Cốt yếu chính của vấn đề hẳn là dùng mạng của những người này để xoa dịu cơn giận của Tuyết Vương. Dù sao thiên kiêu Bắc Nguyên không thể một đời không vào Bắc Nguyên Vạn Dặm được.

Các đại tông môn phải tính toán cho thật kỹ rồi mới thực thi.

Thậm chí có một chuyện mà Khương Hy không biết, đó là các trưởng bối đã từng dặn dò đám người Thạch Thương phải cẩn thận Tuyết Vương.

Mà nhất là Liêm Đào cùng Thái Huỳnh Liên Phương.

Bất quá đám người này cũng không quá để tâm quá nhiều đến lời nhắc nhở của trưởng bối nên không thể nhìn ra huyền cơ.

Mà kể Khương Hy ở đó thì hắn cũng chưa chắc đã nhận ra, trưởng bối dặn dò cẩn thận là chuyện hết sức bình thường, chẳng có gì phải đi nghi này nghi nọ cả.

Tính toán được một hồi, Khương Hy liền dành ra một phút mặc niệm cho đám người Thạch Thương. Bọn hắn bị tông môn bán cho Tuyết Vương mà không biết gì hết.

Khương Hy cũng không nghĩ đến chuyện đem chuyện này phi thư cho bọn hắn biết, đã không biết thì nên an ổn làm một người không biết đi.

Ngu si hưởng thái bình.

Biết quá nhiều cũng không tốt.

Không biết gì thì khi còn sống ra ngoài sẽ được đối xử như cũ, thậm chí tùy tình huống mà tông môn còn ban thưởng cho.

Nhưng nếu biết thì ánh mắt nhìn tông môn sẽ khác đi, mấy lão quái vật kia sống đã lâu, tự nhiên sẽ nhìn ra ý vị trong ánh mắt của đám người này.

Cho nên Khương Hy phỏng đoán mấy lão già đó sẽ âm thầm xuất thủ thủ tiêu đi những người đã biết chuyện, tránh để cho uy vọng của tông môn bị giảm xuống.

Mặc dù đây chỉ là chuyện ngoài lề thôi nhưng Khương Hy cũng rõ ràng hơn rất nhiều từ chuyện này, chí ít tâm tình hắn cũng nhẹ nhõm hơn đôi chút, bí ẩn chung quy lại bị giải mã ra thì sẽ không còn bí ẩn nữa.

Tâm tình hắn cũng không phải thêm bất cứ gánh nặng gì. Vậy nên hắn liền hướng Tuyết tướng mà mỉm cười đầy hữu nghị.

Bất quá cái thằng kia lại tặc lưỡi ghét bỏ, cho là hắn lại đang nảy lên ý đồ xấu gì.

Quay lại chuyện chính, đó chính là Tuyết Vương, thời điểm Tuyết tướng ra đời mà Tuyết Quốc đã hưng thịnh thì Tuyết Vương ít nhất đã tại vị được tầm ba trăm năm. Tính đến nay thì đã hơn nửa thiên niên kỷ rồi.

Thiên tư tu hành của Tuyết Vương thế nào Khương Hy không rõ nhưng Tuyết tướng bảo là có lẽ không thua bản thân Tuyết tướng là bao.

Những lời này Tuyết tướng nói rất tự tin nên chính Khương Hy cũng không hoài nghi gì, quái thai cũng có đạo của quái thai, sẽ không hồ ngôn loạn ngữ tự coi mình là nhất.

Chỉ có điều... ‘không thua bản thân’ cũng được xem là tự cao đi?

Thiên tư như vây cũng đồng nghĩa với thiên phú ngang với Chương Hồng Lôi. Mà tu vi của lão già này lại nằm ở nửa sau Nguyên Anh cảnh rồi.

Tuyết tướng muốn bắt kịp tu vi của Tuyết Vương rồi đoạt ngôi thì chí ít cũng nên tu hành thêm bảy, tám trăm năm nữa thì có lẽ có cơ hội.

Tuyết tướng có thể đóng kịch hơn hai trăm năm nhưng bảo đóng thêm bảy, tám trăm năm nữa thì Tuyết Vương thể nào cũng sẽ nhìn ra.

Mưu đồ đoạt ngôi không phải là một bí mật nhỏ, nói đúng hơn thì nó quá lớn.

Tình thế lúc đó sẽ cực kỳ không ổn đâu.