Huyền Lục

Chương 628: Song chỉ giữ đao



Hai người bọn hắn ngồi tại tửu lâu cũng tương đối lâu, mặc dù không có quá nhiều chuyện để nói nhưng bù lại, ngắm cảnh cũng không đến nỗi tệ. Tòa tửu lâu này rất cao, tầng lầu bọn hắn ngồi cũng không phải thấp, xếp theo hàng thứ bậc thì cũng phải tầm trung thượng. Như tầng lầu đang ngồi đây, nó vốn thuộc tầng cấp dành cho tu sĩ Kim Đan cảnh nên độ cao cũng không phải tồi.

Lăng Vân chưa đạt tu vi đến mức Kim Đan cảnh nhưng chiến lực thì có dư, chưa kể đối với ngoại giới, sư phụ hắn vẫn là lão tổ Nguyên Anh cảnh nên phía tửu lâu vẫn âm thầm bán chút mặt mũi mà cho hắn lên đây ngồi.

Nhật Thương Thành có cảnh quang khá đẹp, nhìn rất phồn hoa, trên trời không thiếu tu sĩ phi hành, dưới đất không thiếu người người qua lại cùng linh thú du ngoạn, thậm chí nhìn đâu cũng thấy tu sĩ bày sạp hàng ra để trao đổi tài nguyên tu luyện. Nam Vực không hổ danh là chốn phồn hoa của tu chân giới, chẳng trách thực lực tổng hợp lại cường đại nhất trên Đại Lục.

Đương nhiên đây là đang trừ Cực Tây cùng Vạn Thú Sơn Mạch. Dù sao thì hai địa giới kia có tính tập trung mạnh hơn hẳn so với ba vực còn lại.

Khương Hy tỳ người vào một bên thành ban công, một tay chống cằm rồi từ tốn nhìn ngắm quang cảnh phồn hoa ngoài kia. Cùng lúc này, linh thức của hắn đột nhiên khẽ động đậy một hồi, mi tâm có chút hơi cau lại.

“Có chuyện gì sao?”, Lăng Vân hỏi, hắn phát hiện ra biểu hiện không đúng của Khương Hy rất nhanh, gần như là ngay tắp lự nên đã nhận ra có việc không ổn.

“Ngươi có người đến thăm”, Khương Hy nhàn nhạt nói.

Lăng Vân có hơi nhướng mày lên không hiểu nhưng qua mấy giây thì ánh mắt hắn đã hơi trầm xuống, bởi hắn hiểu rồi, đúng thật là có người đến thăm.

Đứng trước lối vào tầng lầu này bây giờ là hai nam tử mang y phục đen từ đầu đến chân, bên trên có mấy họa tiết hoàng kim tương đối quen mắt. Khí tràng cũng không hề yếu nên rất dễ kéo theo sự chú ý của người người trong tầng lầu này. Ánh mắt của bọn họ lập tức nổi lên kiêng kỵ không ít, phải biết, những người ở tầng này đều là đại năng Kim Đan cảnh, muốn để bọn họ kiêng kỵ thì trên đời này cũng chẳng có mấy thế lực. Vừa vặn, hai người này lại đến từ một siêu cấp thế lực không thể chọc vào.

Một trong hai nam tử đó đột nhiên bước lên rồi hướng về phía Lăng Vân mà nhếch mép.

“Lăng Vân, mười lăm năm không thấy, khí sắc của ngươi tệ quá rồi đấy”.

“À, ra là bại tướng, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không khá hơn chút nào”, Lăng Vân nhàn nhạt nói, thậm chí còn không thèm liếc nhìn lấy một cái.

Thấy vậy, Từ Vương Long tức xạm mặt, khí tức trên người đột nhiên tăng cao lên, bất thình lình đã đạt đến trình độ Kết Đan cảnh, mặc dù vẫn còn hơi phù phiếm do mới đột phá nhưng thiên tài Kết Đan cảnh cũng không phải tu sĩ Kết Đan cảnh có thể so. Nhìn vào QdJ1y bộ dạng này, ai cũng biết người đến không thiện.

Giữa lúc này, nam tử còn lại đột nhiên bước đến đặt một tay lên vai Từ Vương Long rồi cười nói:

“Sư đệ, đây là chốn đông người, phải biết kiềm chế”.

Lời vừa ra, khí tức của Từ Vương Long cũng nhanh chóng thu lại, hắn cẩn thận khom người đáp:

“Vâng, thưa sư huynh”.

Khương Hy bây giờ mặt dù đang quay lưng lại nhưng nghe lấy ngữ khí kính trọng của Từ Vương Long thì vẫn không khỏi dùng linh thức quan sát một chút. Theo những gì tình báo của hắn và Dạ Ma tra được, Từ Vương Long vốn là một tên kiêu ngạo, tuy rằng có lễ tiết nhưng hắn lại có một cái tật mắt cao hơn đầu, chỉ tiếp những người đồng cấp hoặc hơn, còn thấp hơn thì hắn xem như không tồn tại.

Đương nhiên, không phải lúc nào hắn cũng bày tỏ thái độ tốt đối với những người có tu vi cao hơn, bởi ngày nào đó hắn cũng sẽ đạt đến mức tu vi đó thôi. Tổng kết lại những chuyện này, nam tử có thể khiến cho Từ Vương Long ngoan ngoãn tuyệt đối không đơn giản.

Nam tử này khá cao, có lẽ cũng ngang với Khương Hy lúc ở thân nam nhân, toàn thân toát lên một cỗ nho nhã khó nói nên lời, bộ dạng điềm đạm không ngại mọi sự.

Nói như thế nào nhỉ?

Trông khá có phong phạm của Tuyết Lam, chỉ là có hơi nửa mùa. Nam tử này còn tương đối khiên cưỡng để tạo ra sự điềm đạm này, trong khi đó, Tuyết Lam bình sinh đã như thế, chẳng cần phải thông qua tuế nguyệt hay luyện tập nên trông cực kỳ tự nhiên. Nghĩ đến Tuyết Lam, bây giờ lại nhìn đến nam tử này, không hiểu sao trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy chán ghét không thôi.

Nam tử kia từ tốn bước đến, hai mắt tiếu dung nhìn qua Lăng Vân một lượt rồi cuối cùng dừng lại ở người Khương Hy, hắn mỉm cười nói:

“Tại hạ gọi Mã Huyền, xin ra mắt Hồng cô nương”.

Nghe vậy, Khương Hy hơi liếc mắt sang nhìn hắn một chút, thì ra từ trước đã có tìm hiểu, tính ra cũng là một người cẩn thận, chỉ có điều, nhìn chán ghét quá. Thành ra hắn cũng không trả lời, mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa ngắm cảnh.

Từ Vương Long cau mày lại, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng đã sớm bị Mã Huyền đưa tay ra hiệu im lặng. Bị từ chối thẳng thừng thế này, hắn đúng là không quen nhưng cũng không đến mức gọi là bị vả mặt quá. Hắn quay sang nói với Lăng Vân:

“Lăng sư đệ, phiền ngươi nhường chỗ cho ta một chút”.

Vừa mở miệng là đã ra lệnh, không hề có khái niệm nào gọi là tôn trọng và hỏi ý. Đây có lẽ là hiệu ứng kéo theo ngay khi danh phận Kiếm Tử bị đoạt mất đi?

Lăng Vân cau mày lại, hắn vốn không muốn để tâm đến hai người Từ Vương Long nhưng xem chừng đối phương không có vẻ như sẽ bỏ qua. Hắn không ngại Từ Vương Long nhưng Mã Huyền thì đúng thật phải cân nhắc một chút.

Chỉ có điều, đó là khi đối phương thật sự muốn nhắm đến hắn, còn bây giờ lại muốn nhắm đến Khương Hy. Thân là nam nhân, hắn đương nhiên không thể để chuyện này xảy ra được.

“Mã sư huynh, ta từ chối, bàn này được đặt trước rồi”, hắn nhàn nhạt nói.

Hắn vừa nói xong, một tiếng vút gió đột nhiên vang lên, đao ý rung động phong toả cả không gian. Con ngươi của Lăng Vân có chút hơi co rụt rồi động thủ nhưng, động tác chậm hơn hẳn so với kẻ rút đao. Lúc này, Khương Hy không ngồi yên nữa, hắn cũng động thủ.

Tốc độ của hắn nhanh vô cùng, toàn bộ cảnh quan xung quanh tựa như thể chậm dần lại không biết bao nhiêu lần. Hai ngón tay hắn thanh thoát nhẹ nhàng chộp lại lưỡi đao, Đại Địa Thủ Hộ vận toàn lực, phối hợp với lực khống chế của hắn mà tập trung về chỗ hai ngón tay.

Đao chiêu vì thế mà bị khựng lại giữa không trung, đao ý toả ra oanh thẳng người Lăng Vân nhưng nhờ có kiếm ý hộ thể, trên thân không gặp thương tích gì quá chú ý, chỉ có bộ kiếm bào là hơi thê thảm chút thôi. Sự tình diễn ra rất nhanh chóng, dường như chỉ trong tầm một, hai giây nhưng như vậy cũng đủ để song phương nhận biết thực lực của nhau rồi.

“Mã Huyền, biết thân biết phận đi”, Khương Hy lạnh nhạt lên tiếng, ma âm của hắn vọng thẳng vào bên trong não hải của của đối phương, ẩn đằng sau đó đương nhiên không thể nào thiếu sát khí.

Người xuất thủ vừa rồi đúng là Mã Huyền, lúc đó, hắn một phần là muốn đuổi Lăng Vân đi, một phần là muốn kiểm chứng quan hệ của Khương Hy với Lăng Vân, một phần là muốn xem thực lực của Khương Hy đến đâu.

Mã Huyền không phải kẻ ngu, càng không phải kẻ lỗ mãng, hắn là người biết nhìn tình huống và phán đoán tình hình. Nếu không trưởng bối đã không để cho hắn hạ sơn cùng Từ Vương Long.

Những năm này tính tình của Từ Vương Long càng ngày càng nóng, có lẽ từ sau lần bại trận với Lăng Vân đã khiến hắn không còn bình tĩnh lại như trước. Trong lòng đã sinh ma chướng, vậy thì chỉ còn cách đánh bại Lăng Vân thì mới diệt đi ma chướng này mà bước đi tiếp, nếu không đạo lộ về sau sẽ muôn vàn khó khăn.

Đáng tiếc là Lăng Vân đi vào Kiếm Mộ, mười lăm năm không hề xuất hiện trong tu chân giới, Mã Huyền cũng đã tính trước tình huống để đích thân Từ Vương Long đến Kiếm Tông khiêu chiến. Kiếm Tử, Kiếm Nữ của hai mạch còn lại không phải đối thủ của sư đệ hắn, cho nên nếu Kiếm Tông không muốn mất mặt, vậy thì chỉ còn cách để Lăng Vân ra đấu. Nào ngờ, chưa làm gì thì Lăng Vân lại xuất quan rồi du tẩu trở lại ở Nam Vực.

Hôm qua, bọn hắn vô tình nhận được tin Lăng Vân đang ở Nhật Thương Thành, thế là Từ Vương Long mừng như điên, ngay trong đêm kéo Mã Huyền chạy đến đây, tính đến giờ còn chưa được nghỉ ngơi đường hoàng đâu.

Vốn nghĩ sẽ chỉ đứng ngoài bảo hộ cho Từ Vương Long, nào ngờ, lúc vào đây, tóc gáy hắn nhịn không được dựng lên một đoạn. Cảm giác nguy hiểm này không phải lúc nào hắn cũng gặp được, phần lớn đều phụ thuộc vào thực lực của đối phương. Nhưng vấn đề là hắn không cách nào tìm được ‘đối phương’ cho đến khi hắn nhìn về phía Lăng Vân.

Đối diện với Lăng Vân chính là người đó, một vị cô nương bạch y thần bí, theo tình báo, người này họ Hồng. Hắn không phát hiện ra được sự tồn tại của nàng thông qua linh thức, thậm chí đến lúc nhìn thấy rồi thì buộc phải nhìn kỹ mới có thể nhìn ra, nếu không sẽ rất dễ dàng bỏ qua. Hắn không phải Từ Vương Long, đương nhiên sẽ không toàn vẹn tập trung vào mỗi Lăng Vân.

Nếu Từ Vương Long có hắn đi theo, vậy thì Lăng Vân cũng có một cao thủ đi theo. Bằng chứng là ngay bây giờ, đối phương chỉ cần hai ngón tay thôi là đã khoá chết đường đao của hắn rồi. Vô luận hắn thêm bao nhiêu sức vào thì trước mắt cũng không cách nào khiến cho lưỡi đao của hắn di chuyển.

Bất quá Mã Huyền có thể tu luyện đến được như bây giờ cũng không phải may mắn, tâm cơ của hắn đủ sâu, tự nhiên đủ sức để che lấp đi sự thất thố này của mình. Hắn nhanh chóng thu đao ý cùng khí thế lại để bày tỏ lòng thành, đương nhiên, Khương Hy không đời nào để hắn đi dễ như vậy, hai ngón tay của hắn vẫn vững chãi như cũ, lưỡi đao . . . vẫn không cách nào suy chuyển.

Mã Huyền hơi cau mày lại, bản thân muốn vận đao ý lên một lần nữa để rút đao về, nào ngờ ngay lúc đao ý vừa nổi là phù văn đột nhiên xuất hiện rồi khoá chặt lại vùng không gian xung quanh lưỡi đao của hắn. Con ngươi hắn lập tức co rụt lại chấn kinh.

Cô lập?

Phù đạo tông sư?

Hắn vội vàng buông đao ra rồi khom người nói:

“Tại hạ đã thất lễ, nguyện bồi thường cho Lăng sư đệ, mong cô nương bỏ quá cho”.

Lời vừa ra, những người ở xung quanh vốn đang muốn hóng chuyện vui thì sắc mặt bỗng dưng ngưng trệ lại mà quay sang nhìn nhau. Bọn hắn tựa như thể vừa mới nghe nhầm.

Mã Huyền chủ động nhượng bộ?

Không đùa chứ?

Đừng nói là bọn hắn, đến Từ Vương Long làm sư đệ của Mã Huyền mà còn không tin nổi nữa đây này. Vị sư huynh cao ngạo không xem kẻ yếu ra gì nay lại chủ động làm kẻ yếu khom người, đây là chuyện khiến hắn không cách nào tiếp nhận được. Quá mức trùng kích.

Khương Hy nhìn qua hắn một chút, hai mắt để lộ sự ghét bỏ, nhưng trong lòng cũng âm thầm công nhận. Kẻ này co được giãn được, chỉ là quá mức nguỵ quân tử, nếu gặp phải dạng người vô pháp vô thiên như Kiếm Minh thì đã sớm chết chứ không chỉ đơn giản là nhận ánh mắt ghét bỏ như bây giờ.

“Ba cây Thương Nham Sâm, mười viên Liệu Khí Đan, hai mươi ngọn Thông Linh Thảo cùng một trăm vạn linh thạch”, Khương Hy nhàn nhạt nói.

Để tránh cho Mã Huyền lật lọng, hắn phải sớm ra giá trước, xem như bày tỏ thái độ. Một là phải đồng ý với cái giá này, hai là hắn trực tiếp huỷ đi thanh đao.

Thượng phẩm pháp khí không dễ phá nhưng nên nhớ, Địa Khí bên trong Đại Địa Thủ Hộ cũng chẳng phải loại ôn hoà. Huống hồ, toà phù trận cách âm của Khương Hy tạo ra lúc trước vẫn còn đây. Đừng nhìn nó có tác dụng cách âm thì không không còn cách dùng khác.

Những năm này Khương Hy cũng chẳng phải ngồi chơi, Phù đạo của hắn bây giờ càng ngày càng đa dạng, có thể luân chuyển giữa Phù đạo Lam Thiên Tuyết Tộc với Phù đạo nhân tộc rất dễ dàng. Không cần biết loại phù văn hắn đang dùng là gì, chỉ cần động niệm thay đổi cách bố trí linh khí thì khốn trận cũng sẽ thành sát trận thôi.

Mã Huyền hôm nay chọc nhầm người rồi.

. . .

. . .

PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).

PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!

Tác cảm ơn!

Truyện tu đạo, hệ thống cảnh giới khác biệt, main phải len qua khe hẹp tìm cách sống sót. NVP không não tàn. Mong được ủng hộ Nhất Kiếp Tiên Phàm
— QUẢNG CÁO —