Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 108



Cần Nương nghe nói, nếu như con người thành quỷ thì oán khí của quỷ mặc áo đỏ là nặng nhất.

Lúc còn sống vô vọng, nên đã yêu cầu xa vời sau khi c.h.ế.t đạt được ước muốn, nhưng oán khí của nàng ta đủ nặng rồi, lại không nghĩ rằng trong tay Ngô Tam có chiếc nhẫn ngọc mà trượng phu nàng ta cho, thứ kia khiến cho nàng ta không thể lại gần người, thậm chí ngay cả căn nhà kia cũng không ở lại được.

Cho nên nhiều năm qua, cần nương cứ bay bổng ở gần chiếc giếng cạn.

Căn nhà mà Mạnh tiểu công tử bị bắt rất gần giếng cạn, bát tự của tiểu công tử lại âm, tuổi tác cũng gần như lúc con trai nàng ta chết, cho nên quỷ hồn này không tự chủ được cứ đi theo bên cạnh thằng bé, vốn dĩ nàng ta cũng không muốn làm tổn thương Mạnh tiểu công tử, nhưng bởi vì oán khí quá nặng, bản năng lại muốn tiếp cận, nhưng lại không biết loại tiếp cận này sẽ khiến Mạnh tiểu công tử c.h.ế.t nhanh hơn.

Hai ngày nay Tiêu Vân Chước đã đặc biệt hỏi han một chút.

Nhi tử của Cần nương đã c.h.ế.t tầm mười năm, nếu như trưởng thành, tuổi tác cũng gần như nhị ca của nàng, cho nên hôm đó ở trong viện tử của nàng, cần nương còn quay xung quanh nhị ca không buông.

Năm đó Ngô gia liên tiếp xảy ra chuyện, cũng không phải không có ai nghi ngờ Ngô Tam.

Nhưng nghe nói Ngô Tam khóc ngất vài lần ở trong tang lễ, những năm này thậm chí còn từ chối rất nhiều hôn sự, cứ mãi không lập gia đình, nói là chịu tang huynh trưởng và tẩu tử, gã ta diễn tốt vô cùng, những giọng điệu nghi ngờ đó cũng biến mất gần như không còn, thậm chí hàng xóm xung quanh cũng dần dần đồng tình với Ngô Tam, cảm thấy gã ta là người tốt trọng tình trọng nghĩa, còn đánh giá gã ta khá cao.

Chuyện cũ năm xưa, muốn đào ra chứng cứ cũng khó như lên trời.

Nhưng nếu đường ngay không đi được, vậy thì mình đi đường vòng.

Người nàng muốn độ chính là Cần Nương chứ không phải Ngô Tam, đương nhiên nếu Cần Nương muốn vui vẻ như thế nào thì làm như thế, chỉ là nếu như quỷ oán niệm g.i.ế.c người, vậy thì sẽ chặt đứt mất con đường luân hồi của mình, thậm chí còn dễ rơi vào trong đau khổ vĩnh viễn không có điểm dừng, mãi cho đến khi biến mất.

Điều này là điều mà nàng không muốn nhìn thấy, cho nên nàng phải thay Cần Nương vạch mặt.

Giờ phút này, Tiêu Vân Chước lặng lẽ nhìn Cần Nương đi theo Ngô Tam trở về.

Bên dưới chiếc váy đỏ, hai cánh tay trong sạch quấn quanh cổ Ngô Tam.

"Tiểu thần tiên, Ngô Tam thật sự không phải người tốt sao? Ta nghe bà mối nói, gã ta rất trọng tình nghĩa, người dân xung quanh cũng không có ai nói gã ta không được, còn tưởng rằng gặp được phu quân nữa..." Tề Tam Nương thở dài, nàng ta đã đến tuổi này rồi, có thể tìm được người chưa thành thân cũng không dễ.

"Ta nhìn tướng mạo của ngươi, đúng là có lương duyên ở bên cạnh, chỉ là trước mặt tình cảnh của đối phương không tốt, không có gia tài, nhưng lại được cái là người thành thật kiên nghị, không bằng ngươi quan sát những người ở bên cạnh mình nhiều hơn chút..." Tiêu Vân Chước nhắc nhở.

Tề Tam Nương mở quán rượu, nhìn thì có chút tuỳ tiện diêm dúa loè loẹt, nhưng trên thực tế là một cô nương tốt hiếm có vô cùng.

Nếu không vì trong nhà có mẹ bị bệnh, bắt buộc phải chống đỡ gia nghiệp, thì cũng sẽ không trì hoãn lâu như vậy.

Được Tiêu Vân Chước nhắc nhở, Tề Tam Nương như có điều suy nghĩ.

Trong quán rượu của nàng ta có một người mới tới, tính tình rất tốt, nhưng chất phác rất nhiều, luôn luôn im lặng làm việc, cũng không dám nói nhiều một câu với nàng ta, vốn dĩ nàng ta cũng có mấy phần suy nghĩ, nhưng thấy gã ta không nói một lời, nên cũng ngừng lại tâm tư.

"Vậy duyên phận này của ta có gì đặc biệt không?" Tề Tam Nương vội vàng hỏi.

Nói xong, còn móc từ trong n.g.ự.c ra một lượng bạc: "Tiểu thần tiên, nếu ta có thể gả cho được người tốt, vậy tiền mai mối ta sẽ đưa cho ngài."

"Có thể cho biết bát tự không?" Tiêu Vân Chước hỏi.