Phủ nha này rất lớn, khi Tiêu Vân Chước bước vào, cảm thụ được khí tức xung quanh lập tức biết được chỗ nào là phòng văn thư, chỗ nào là phòng thẩm vấn, chỗ nào là phòng giam. Âm khí cực nặng, nhưng phía trên lại bị một luồng chính khí áp c.h.ế.t nên âm khí kia không thể nào tràn ra ngoài.
Nhưng thể chất của nàng lại có khả năng hấp dẫn âm khí.
Đến nỗi khí tức ở trong phòng giam của nha môn bắt đầu loạn động, nhưng lại bị thân thú bốn phía nha môn chặn lại nên không thể nào đến gần Tiêu Vân Chước.
Chẳng qua âm khí hôm nay chấn động rất mạnh, mấy phạm nhân trong ngục chắc hẳn sẽ nảy sinh xích mích và mâu thuẫn nhiều hơn.
Đây cũng chính là nguyên nhân Tiêu Vân Chước không dám đi lại lung tung mà chỉ ngoan ngoãn ngồi đó.
Thỉnh thoảng, nàng lại sờ vào môn chủ lệnh và hộ thân phù mà nàng mang theo trong người.
Một lát sau, từ hậu đường có hai bóng người bước tới.
Cả hai đều mặc thường phục, một người trông lớn tuổi hơn, khoảng ba mươi tuổi, còn người kia… là Tam vương gia mà nàng đã gặp trước đó ở Mạnh gia.
Tam vương gia Nguyên Nghiêu, mặc một thân phục trang đẹp đẽ, nói là thành thục nhưng kỳ thật cũng chỉ là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi mà thôi.
Hắn nhìn vẫn có vẻ phóng đãng không bị trói buộc như trước, trong ngày lạnh giá này mà trong tay vẫn cầm một cái quạt gấp, giả bộ mang theo mấy phần trang nhã, hoàn toàn không hợp với cái thời tiết này.
“Hoắc đại nhân, ngài không cần phải nghi ngờ, lần trước ta ở Mạnh gia đã nhìn thấy cô nương này, chính miệng Tiêu Nhị Lang đã thừa nhận nàng ấy là muội muội.” Tam vương gia đã gặp nàng một lần, vỗ chiếc quạt trong tay, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Hoắc gia lão thái thái chính là cô ruột của ông ấy.
Cho nên Hoắc gia cô nương này cũng có thể coi như là cháu gái của ông ấy, cũng chính bởi vậy nên khi gặp nhau ở nha môn, ông ấy không thể không tới xem thử xem có phải có người nào mạo danh mà tới không…
Đúng lúc Tam vương gia cũng đang ở đó, vừa nghe nói có “cô nương Tiêu gia” liền nói rằng hắn cũng biết nàng, nhất quyết đòi đi theo. Bình thường Tam vương gia thích nhất là chạy tới nha môn, rất có hứng thú với mấy chuyện ly kì cổ quái, mà biểu muội Tiêu gia trong mắt Tam vương gia rõ ràng thuộc về loại này.
Tiêu Vân Chước cũng không tự tìm phiền toái cho mình, thành thật hành lễ.
Chẳng qua ánh mắt của Tam vương gia này thật có chút đáng sợ, nhìn nàng giống như nhìn thấy quái vật, vẻ tò mò hiện đầy trong mắt.
“Ta họ Hoắc, hai nhà chúng ta cũng coi như là thân thích với nhau, ta xem như là trưởng bối của ngươi, ngươi có thể gọi là là Lục biểu thúc.” Hoắc đại nhân thường ngày văn nhã, tuổi chừng ba mươi, chỉ là có thêm hàng ria mép làm cho gương mặt tăng thêm vết tích tuổi tác.
“Ngài là phủ doãn?” Tiêu Vân Chước vẫn chưa biết chuyện này.
“Đúng vậy, ta nghe nói có người nổi điên cầm tảng đá truy sát ngươi, ngươi có bị thương không?” Hoắc lục thúc cũng có chút lo lắng hỏi.
Lúc nha đầu này còn nhỏ, ông ấy còn bế nàng nữa đấy!
Lúc đó khuôn mặt của hài tử này có nét giống với cô cô của ông ấy, nhưng bây giờ lớn lên không còn quá giống nữa. Bộ dạng lúc này nhìn rất nhu thuận, có vẻ đã phải sợ hãi rất nhiều.
“Không.” Tiêu Vân Chước lắc đầu, trong lòng thấy rất vui: “Vậy sau này ta có thể thường xuyên tới không?”
Nha môn có người, làm việc đương nhiên sẽ thuận tiện hơn!
Hoắc lục thúc sửng sốt một chút, sau đó cười thoải mái hơn: “Đương nhiên là được! Sau khi ngươi trở về còn chưa tới Hoắc gia phải không? Hoắc gia chúng ta có nhiều người, có một số không ở kinh thành, nhưng trong nhà cũng có mấy hài tử tuổi tác tương đương ngươi. Hồi ngươi còn bé có chơi cùng với bọn chúng đấy, sau này nhất định phải thường xuyên qua lại, thậm chí đến Hoắc gia ở lại vài ngày cũng được!”
“Ý của ta là, ta có thể thường xuyên đến nha môn được không?” Tiêu Vân Chước mặt dạn mày dày: “Nơi này thực sự rất uy phong!”