Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 146



Tề Ngọc Nhi giận đến nổi điên, chỉ thẳng vào Tiêu Vân Chước chửi ầm lên.

“Tiêu cô nương cũng vì tốt cho ngươi thôi, nếu mà người không tin thì về rồi đi hỏi Khâu ca ca của ngươi đi! Nếu hắn ta thật sự đúng như vậy thì ngươi cũng có thể có cách ứng đối trước mà, không phải sao?” Mạnh Vịnh Tư vội vàng nói.

Nhưng trong lòng Tề Ngọc Nhi lại thực sự ấm ức.

Hôn sự sắp tới rồi, nhưng sau khi gặp được Tiêu Vân Chước thì liên tục nghe mấy lời xui xẻo như vậy, sao nàng ta có thể vui nổi đây?

“Nếu Khâu ca ca không phải như thế, ta muốn Tiêu Vân Chước phải quỳ xuống xin lỗi!” Tề Ngọc Nhi tức giận đến muốn đánh người.

“Được thôi.” Tiêu Vân Chước lập tức đồng ý: “Nếu mà ta nói đúng thì nhớ trả tiền.”

“Trả thì trả! Nếu như Khâu ca ca của ta thật sự giống như ngươi nói, ta sẽ không gả. Ngay cả toàn bộ của hồi môn của ta ta cũng bằng lòng cho ngươi luôn.” Tề Ngọc Nhi giận đến tận cùng, nói cũng không cần suy nghĩ.

Đôi mắt Tiêu Vân Chước sáng rực như hổ ngửi thấy mùi máu, lập tức vui hẳn lên.

Nhưng sau khi nhìn Tề Ngọc Nhi, nàng lại thở dài, tiền kiếm thì dễ nhưng cũng không thể không có giới hạn được, của hồi môn quá nhiều, không bằng số công sức mà nàng bỏ ra, sẽ làm tổn thương đến tài vận của nàng sau này.

“Tiêu cô nương, ngươi chọn đèn lồng nào?” Mạnh Vịnh Tư vội vàng nói: “Nam khách ở bên kia cũng có đèn lồng tương tự như thế này, nếu mà có duyên gặp gỡ, cũng có thể…xem mặt một chút, đương nhiên, cho dù không thích cũng không sao, đến lúc đó cứ tùy tiện treo đèn lồng ở chỗ nào đó là được.”

Tiêu Vân Chước nhìn đủ loại kiểu dáng đèn lồng ở xung quanh, không thể không nói, tay nghề của mấy người thợ thủ công này cũng thật khéo léo.

Ánh mắt nàng rơi vào một chỗ.

Đó là đèn lồng hình thỏ bái nguyệt.

Chiếc đèn lồng này được làm rất tinh xảo, những chiếc tua rua màu đỏ rũ xuống nhẹ nhàng lay động, đứng bên cạnh là một nữ quỷ khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, trên chân cô nương này bị trói bằng dây xích sắt. Bàn tay trắng như tuyết nhẹ nhàng vuốt ve dây tua rua màu đỏ, nhìn chằm chằm chiếc đèn lồng đến phát ngốc.

Tiêu Vân Chước bước tới, cầm chiếc đèn lồng thỏ bái nguyệt kia lên.

Thấy nàng chọn chiếc đèn này, Tề Ngọc Nhi giật mình, sắc mặt Mạnh Vịnh Tư cũng thay đổi.

“Tiêu cô nương, hay là ngươi đổi cái khác đi, nếu ngươi thích hình con thỏ thì có đèn lồng thỏ nằm này cũng không tồi.” Mạnh Vịnh Tư vội vàng nói.

“Cái này có ý gì không?” Tiêu Vân Chước cầm đèn thỏ bái nguyệt không buông.

Hồn phách nữ quỷ vừa rồi cũng đi theo nàng tới đây, vẻ mặt có chút tức giận, giống như đang trách móc nàng cướp lấy cái đèn lồng đẹp như vậy.

Mạnh Vịnh Tư do dự một lát, nghĩ Tiêu Vân Chước vốn cũng là người biết trừ ta nên mở miệng nói: “Vị nhị tiểu thư phủ Ninh Nghĩa Quốc Công mà ngươi nhìn thấy hôm nay kia, nàng ấy là đích nữ, nhưng vốn chỉ là đích thứ nữ, phía trên nàng còn có một trưởng tỷ nữa.”

“Phong cảnh nơi đây dễ chịu hợp lòng người, thường xuyên có nhiều chuyện náo nhiệt. Năm ấy mưa thuận gió hòa, ngay cả hoa cũng nở rộ, ở gần sơn trang giống như là cả một biển hoa. Đầu tháng sáu có tổ chức một hội ngắm hoa, đương nhiên, buổi tối cũng có nhiều đèn lồng thế này…Vị đại tiểu thư phủ Ninh Nghĩa Quốc Công kia cũng tới, cũng chọn chiếc đèn lồng giống như trong tay ngươi.”

Mạnh Vịnh Tư nói nhỏ, sợ người khác nghe được sẽ không được tự nhiên.

“Sau đó thì sao?” Tiêu Vân Chước hỏi lại.

“Lúc ấy bên ngoài sơn trang cũng có đường phố thôn trấn, cũng coi như phồn hoa, đến ban đêm thậm chí có thể xách theo đèn lồng đi dạo ở bên ngoài. Theo lý thuyết, có nhiều tiểu thư nữ quyến quan viên ở đây thì quan phủ cũng phải phái người canh gác, sẽ không để xảy ra chuyện gì mới đúng, nhưng lại không ngờ vị đại tiểu thư kia lại biến mất không thấy tăm hơi.”

“Sau đó, quan phủ đã tìm kiếm khắp nơi ở phụ cận nhưng không tìm được gì, người biến mất lúc đêm hôm khuya khoắt, cơ bản là không còn nữa rồi. Ninh Nghĩa Công cũng vì lo lắng chuyện này đến bạc cả tóc, quận chúa nương nương đổ bệnh suýt không dậy nổi. Đến nay không có ai dám nhắc tới chuyện này, nhưng từ sau chuyện đó, cứ đến buổi tối, cổng sơn trang lại đóng lại, không được ra vào.” Mạnh Vịnh Tư lại nói.