Các hộ vệ bước vào tìm đông tìm tây, mà đôi mắt Phạm mẫu dường như không được tốt lắm, trong đôi mắt vẩn đục kia có chút vô tội, dáng vẻ chân tay luống cuống lộ vẻ hoảng hốt và sợ hãi, nhìn cực kỳ đáng thương.
Qua một hồi lâu, không có kết quả.
“Tiêu cô nương…” La Phi Nguyệt chỉ cảm thấy tim mình đang đập thình thịch.
Tiêu Vân Chước nhìn về phía Phạm mẫu.
Từ đầu đến cuối, bà ta đều ngồi ở chỗ đó không hề nhúc nhích, nhìn như kinh hoàng, nhưng nhi tử bị bắt lại mà bà ta lại không vội vã xông tới cầu tình cho nhi tử hay là dò hỏi nguyên do, rõ ràng điều này trái với lẽ thường.
“Đem lão phụ này sang chỗ khác, lục soát vị trí bà ta ngồi.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt lão phụ đột nhiên thay đổi, vội vàng nhào tới: “Đại nhân minh xét, nhi tử ta phạm phải tội gì? Chúng ta bị oan! Mấy năm nay chúng ta vất vả làm đèn lồng, chưa hề làm chuyện xấu gì cả. Tại sao các ngươi lại muốn hủy cả nhà chúng ta?”
“Mặc dù ngôi nhà này không phải là của mẫu tử các ngươi, nhưng chắc hẳn các ngươi ở chỗ này nhiều năm rồi, muốn đào ra một căn hầm cũng không khó. Huống chi các ngươi ngày ngày làm đèn lồng, mỗi ngày cũng có rất nhiều phế liệu tạp vật, hằng ngày ra vào cũng sẽ không bị người kiểm tra, hoàn toàn có khả năng thần không biết quỷ không hay đưa người đi vào.” Tiêu Vân Chước nói với giọng chắc nịch.
Mỗi phương mỗi hướng trong căn nhà này có vấn đề gì hay không, nàng cũng có thể nhìn ra được.
Lão phụ không có bao nhiêu sức lực, nhanh chóng bị người kéo sang một bên.
Sau khi kéo cái đệm dưới chỗ ngồi ra liền thấy một phiến đá bịt kín, Tiêu Vân Chước bảo bọn họ phá ra. Các hộ vệ cũng không do dự, lập tức động thủ. Sau khi mọi người phá vỡ ra, phía dưới phiến đá lộ ra một cái hầm lớn.
Phiến đá này hẳn là sau khi người chết rồi mới bịt kín lại, khiến nó trở thành một ngôi mộ tự nhiên.
“Phía dưới quả nhiên có một căn hầm!” Các hộ vệ nhanh chóng hét lên.
Sầm Trạm cảm thấy toàn thân rét run, nhìn hai mẫu tử đáng chết trước mặt, không dám tưởng tượng, nếu…nếu Phi Diên ở trong này, vậy thì lúc nàng ấy còn sống đã phải trải qua nỗi tuyệt vọng đến thế nào!
“Ta muốn đi xuống!” Hai mắt Sầm Trạm đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tỷ phu, ta cũng muốn đi!” La Phi Nguyệt cũng nóng nảy, vội vàng mở miệng.
Sầm Trạm nhìn nàng rồi lắc đầu: “Tỷ tỷ ngươi thích đẹp, nếu bị ngươi nhìn thấy bộ dạng nàng chật vật như vậy, nàng ấy sẽ rất khó chịu.”
Cảnh tượng phía dưới kia như thế nào còn chưa biết, Phi Nguyệt tuổi còn nhỏ, nếu thật sự nhìn thấy cảnh tượng kia chỉ sợ chịu không nổi. La gia đã mất đi một nữ nhi rồi, không thể hù dọa thêm một đứa nữa.
Sầm Trạm khá gầy, lập tức co người đi xuống, nhưng cũng không cho những người khác đi theo.
Ở dưới đó rất yên tĩnh, thậm chí rất lâu cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Cũng chính vì rất lâu nên La Phi Nguyệt càng thêm xác định, thi cốt…ở dưới đó.
La Phi Nguyệt giống như nổi điên xông tới trước mặt Phạm Lại Tử, đá mạnh vào Phạm Lại Tử: “Tại sao! Tại sao! Tỷ tỷ ta đắc tội ngươi lúc nào mà ngươi lại đối xử với nàng tàn nhẫn độc ác như vậy? Ta muốn g.i.ế.t. ngươi, nhất định phải g.i.ế.t. ngươi!”
Ánh mắt Phạm Lại Tử đầy vẻ oán hận nhìn về phía Tiêu Vân Chước.
Hắn cũng không ngờ sự việc đã qua lâu như vậy rồi, thế mà lại không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên bị phát hiện!
“Bàn chân quý nhân, cũng thật mềm!” Giọng nói Phạm Lại Tử u ám đến đáng sợ: “Thân thể cũng mềm nữa! Các ngươi từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng coi thường tất cả chúng sinh, không thèm để những con kiến như chúng ta vào mắt, nhưng vậy thì sao chứ? Còn không phải là phải hầu hạ ta sao…Muốn trách thì phải trách nàng ấy quá ngoan, quá tốt, nàng ấy không chê ta xấu, còn không phải là muốn gả cho ta sao? Ta biết là thế đạo sẽ không chấp nhận nên ta đem nàng giấu đi, vậy thì sao chứ?”