Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 163



Trong lòng Oanh Nhứ kích động, đã rất lâu rồi nàng ấy không có cảm giác chờ mong như thế này.

Cầm kỹ của môn chủ vẫn cần phải học thêm, giờ phút này nàng ấy hận không thể lập tức đem toàn bộ bản lĩnh sở học của mình dạy hết cho môn chủ, như thế mới có thể nghe được tiên âm diệu khúc mà người thường không thể tấu mà tiên sư đã nhắc qua!

Ánh mắt Oanh Nhứ mãnh liệt đến mức Tiêu Vân Chước cảm thấy không được tự nhiên.

Chỉ là làm môn chủ…

Không được tỏ ra rụt rè.

Cho nên nàng phải mặt dày, cố gắng hết sức để thản nhiên đối mặt với hết thảy.

“Sau khi về nhà ta sẽ hỏi phụ thân một tiếng, nếu phụ thân không cho phép, ta lại sắp xếp kiểu khác. Ngươi cứ yên tâm, ta có tiền, có thể nuôi ngươi được.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc trấn an nàng.

Thần Ẩn Môn thu đồ đệ đều là có mệnh cách hạn chế, có thể vào Môn đều là người có duyên, hơn nữa còn là mệnh cách…không tốt lắm.

Mà ngay khi Oanh Nhứ học cầm khúc kia của Thần Ẩn Môn đã ảnh hưởng đến nhân quả, cho dù nàng ấy có nguyện ý hay không thì lời môn chủ nói đều phải nghe theo.

Đôi mày Oanh Nhứ cong cong, trái tim tĩnh lặng như nước hồ sâu dao động dữ dội trước lời nói của Tiêu Vân Chước.

Giống như thấy được một con thần thú đáng yêu nhất nhưng lại không thể khinh nhờn, mà thần thú này còn mở miệng nói chuyện với nàng ấy, đáng yêu cùng uy nghiêm đan xen vào nhau, khiến lòng nàng ấy mềm nhũn!

“Mấy năm nay ta cũng tích cóp được chút tiền bạc, ta vốn định sau khi ta chết sẽ quyên cho quan phủ để làm việc thiện, nhưng đó là bởi vì trước đó ta không có thân nhân. Bây giờ đã gặp được môn chủ, vậy thì mấy thứ này cũng nên tặng lại cho môn chủ…” Oanh Nhứ lập tức tỏ vẻ chính mình cũng không nghèo.

Của cải của nàng có lẽ có khoảng mấy ngàn lượng.

“Sắp xếp lúc trước của ngươi rất tốt, những người có mệnh cách giống như chúng ta thì phải làm nhiều việc thiện hơn. Nhưng có lẽ ngươi vẫn còn sống được mấy năm nữa, không cần phải sốt ruột như thế, nếu còn sống thì phải nỗ lực cầu sinh, cũng phải để dành lại cho mình một ít tiền để sau này còn mời đại phu.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc dạy nàng ấy cách tiết kiệm tiền: “Ta cũng tích cóp được rất nhiều, nếu muốn giàu có thì phải tăng thu giảm chi, làm việc nhiều một chút, môn phái chúng ta đã suy tàn như vậy rồi, có dính hơi phàm tục một chút cũng không sao.”

“Làm việc?” Oanh Nhứ có chút bối rối, sau đó đột nhiên hiểu ra: “Từ sáng sớm ta đã nghe tin đã tìm được La gia đại tiểu thư rồi, vụ án đã lâu như vậy…là môn chủ ra tay phải không?”

“Ừ, đó cũng là một quỷ đáng thương.” Tiêu Vân Chước thở dài.

Oanh Nhứ cũng vô cùng tiếc hận: “Ta nghe nói La đại cô nương này được phu thê Quốc Công nâng niu trong lòng bàn tay, được nuôi dưỡng thành một người ngây thơ thiện lương, lại không ngờ lại bị người tính kế, rơi vào kết cục như vậy, mấy kẻ kia thật đúng là vô pháp vô thiên!”

“Chỉ là hung thủ kia dường như không biết sợ hãi, dù bây giờ bị bắt rồi cũng chỉ có chết mà thôi…” Những chuyện Oanh Nhứ nghe được còn nhiều hơn các cô nương bình thường một chút.

Cũng biết rõ La gia đại cô nương bị tra tấn hơn nửa năm.

Đều là nữ tử, càng vì chuyện này mà cảm thấy phẫn nộ.

“Sẽ luôn có thứ làm hắn phải sợ hãi, đã làm sai chuyện thì phải trả giá. Ta thu nhiều tiền như vậy, không thể làm cố chủ thất vọng được.” Tiêu Vân Chước nói ẩn ý một câu.

Hôm qua nàng ra ngoài không chuẩn bị đầy đủ nên có một số việc còn chưa kịp làm.

Hai mẫu tử Phạm Lại Tử hẳn là bị giam giữ ở chỗ nha môn Lục biểu thúc của nàng, chờ sau khi Hình Bộ xem xét lại vụ án thì hắn sẽ bị phán tử hình, nhưng hắn được chết thống khoái như vậy…thật sự quá dễ dàng cho hắn…

Cho nên nàng định sau khi về nhà sẽ đi một chuyến đến chỗ Lục biểu thúc.

Người khác chưa chắc có thể tin tưởng những lời Tiêu Vân Chước nói, nhưng Oanh Nhứ đối với nàng lại không hề nghi ngờ.

Nhưng nàng ấy lại không ngờ môn chủ lại có thể lưu lạc đến mức phải dựa vào bản lĩnh này để kiếm tiền…

Nếu như trăm năm trước, ở độ tuổi này của Tiêu Vân Chước hẳn là còn đang ở trên núi, học tập các loại bản lĩnh phải không?

Nhưng lúc này bông hoa còn chưa nảy nở đã phải tự mình xuống núi kiếm ăn, giờ khắc này, nàng ấy mới thực sự cảm nhận được nỗi lo lắng của tiên sư trước khi qua đời…