“Mấy ngày nay hắn đều ở thiên viện chiêu đãi học sinh! Chỉ còn mấy ngày nữa là tới kỳ thi rồi, cũng không dễ gặp được!” Tiêu Vân Chước ăn ngay nói thật.
“Như vậy là trong nhà này ta là người rảnh rỗi nhất, nếu không phải như thế thì muội cũng sẽ không đến tìm ta.” Tiêu Văn Việt hừ lạnh.
“…” Tiêu Vân Chước cau mày.
Không thể không nói, tính tình của nhị ca càng ngày càng tệ, bộ dáng muốn chết không muốn sống kia khiến người ta nhìn mà phát cáu, nhìn nhiều một chút cũng hận không thể cho hắn một dao cho dứt khoát!
Tiêu Vân Chước thấy hắn ngồi đó, vẻ mặt yếu ớt, lại nói: “Ta chỉ muốn nha môn nhìn xem thôi, nếu sức khỏe nhị ca không tốt, sợ ngày mai không đứng vững thì trước tiên có thể tìm một cây quải trượng.”
“Muội đi thăm ngục à?” Tiêu Văn Việt có chút kinh ngạc.
Hắn vốn tưởng rằng nàng đi gặp Hoắc gia biểu thúc.
“Phải.” Tiêu Vân Chước không phủ nhận: “Vậy chốt rồi nhé, sáng mai huynh cũng đừng quên.”
Tiêu Vân Chước đến nhanh mà đi cũng nhanh, thái độ vẫn có chút xa cách như mọi khi, chỉ là sự thay đổi đột ngột này khiến Tiêu Văn Việt không hiểu ra sao, mấy ngày nay hắn vẫn luôn quỳ ở từ đường, không hề biết tin tức gì trong nhà cả.
Lập tức tìm người lại đây hỏi thăm.
Bởi vì chuyện của Mạnh Bình Chương mà ngày ấy hắn bị phạt đi từ đường, có một số việc còn chưa có thời gian tìm hiểu.
Ví dụ như trước đó Tiêu Vân Chước ở nha môn gặp được Hoắc biểu thúc, nhưng hắn lại không biết muội muội xui xẻo này lại bị một nam nhân đuổi theo đòi đánh…
Đã muốn thăm tù, vậy nên nhất định chính là muốn đi gặp hung phạm muốn g.i.ế.t. chết mình.
Nghe nói hôm qua ở bên ngoài lại gặp tặc tử đã sát hại La gia đại tiểu thư…
Tiêu Văn Việt cũng có chút tò mò, người đã bị bắt rồi, muội muội của hắn còn muốn đi thăm tù làm cái gì? Chẳng lẽ lại còn muốn bỏ đá xuống giếng?
Ngày mai đi cùng nàng xem thử…cũng chưa chắc không phải là một ý kiến tồi…
….
Mà lúc này ở Khâu gia.
Khâu công tử còn chưa được người nâng về đến nhà thì Tề gia cũng đã đi trước một bước, đến từ hôn.
Khâu gia vẫn luôn biết hài tử nhà mình trước khi thành hôn mà đã có con không phải là chuyện tốt, không thể công khai ra ngoài, cho nên từ những ngày đó tới giờ cũng phải luôn cẩn thận, sợ lọt tiếng gió.
Hiện giờ Tề gia đến từ hôn, bọn họ cũng lập tức đoán được Tề gia đã biết chuyện này rồi!
Khâu gia cũng không phải là gia đình quyền quý, có thể được Tề gia coi trọng cũng là bởi tổ tông hai nhà có quan hệ tốt. Hơn nữa Khâu Hoài Chí cho tới nay vẫn tỏ ra là người tốt, thành thật cẩn thận, tình cảm đối với Tề Ngọc Nhi cũng không thay đổi, lúc này Tề gia mới nguyện ý cho nữ nhi mình gả thấp.
Nếu không nói đến tình cảm trước đó thì Khâu gia căn bản không lọt được vào mắt Tề gia.
Cho nên lúc này Tề gia bắt lỗi, muốn từ hôn, trong lòng Khâu gia tuy bất mãn nhưng lại không dám cự tuyệt, nếu không tố cáo lên quan phủ nói nhà hắn lừa hôn thì mới thật sự ném hết cả nhân phẩm và thể diện!
Hôn sự bị hủy, Khâu gia cũng chìm trong mây đen.
Thấy Khâu Hoài Chí bị người nâng trở về, phụ mẫu Khâu gia lại càng sợ hãi hơn.
“Tề Ngọc Nhi này từ trước ở trước mặt ta biểu hiện hiền lành ngoan ngoãn, không ngờ lại là một nữ nhân đanh đá! Còn dám đánh con nữa sao? Cũng may mà chưa cưới vào cửa, nếu không chẳng phải cả nhà không được yên sao?” Khâu mẫu lập tức tức giận nói.
Khâu gia lão tổ mẫu kìm nén cơn tức giận.
Nhi tử là đồ phế vật, con dâu cũng là kẻ gây sự!
Nếu không phải hai người này dung túng cho hài tử thu thông phòng thì sao có thể xảy ra tình huống như hiện tại?
Trong mắt bà ấy, cháu trai bị đánh cũng là đáng đời! Nếu có thể làm cho Tề gia hết giận, đánh có mạnh thêm một chút cũng không sao!
“Nào phải Ngọc Nhi đánh! Là Tiêu gia! Chính là... đại tiểu thư lưu lạc ở bên ngoài của Nhân An gia trước kia! Chính nàng ta đánh con!” Khâu Hoài Chí vừa nói vừa nghiêng về một bên hít sâu một hơi: “Nương, nương đè vào vết thương của con rồi!”