"Tiêu gia chỉ có một khuê nữ như vậy, nếu như nha đầu này lấy chồng, về tình về lý... Đều sẽ cho không ít đồ cưới, con ấy à, Tề Ngọc Nhi không tệ, nhưng đứa nhỏ đó kiên cường, người ta không muốn gả nữa, chúng ta không còn cách nào cả, nhưng Tiêu gia này đánh con, dù sao cũng phải chịu trách nhiệm?"
Khâu phụ cười: "Tiêu cô nương lưu lạc bên ngoài thanh danh không tốt, có người đến cửa cầu hôn, còn có thể không biết lý lẽ mà không đồng ý sao?"
Nhi tử đang yên đang lành lại mất đi hôn sự, nhất định phải có người thích hợp bổ sung!
Khâu tổ mẫu nghe thấy lời này, hai mắt cũng trừng lớn.
Bà ấy vốn dĩ cho là nhi tử có hơi lệch lạc, tôn tử cũng không tệ lắm.
Nhưng sau khi phát hiện tôn tử trước khi thành hôn đã sinh con, bà ấy đã biết mình sai rồi, nhưng cũng đã muộn, hôn sự của hai nhà đang ở trước mắt, cả nhà trưởng tử dùng tính mạng để bức bách, lại cam đoan nhất định sẽ đối xử tử tế với Tề Ngọc Nhi, bà ấy mới không đến Tề gia từ hôn.
Vì thế, trong lòng bà ấy đã rất khó chịu, cảm thấy hổ thẹn với Tề gia.
Thật không nghĩ đến lại đến đây...
Khâu lão thái thái giận dữ: "Tiêu Trấn Quan này xuất thân võ tướng, con cho rằng bọn họ không còn cách nào khác có đúng không! Các con cả nhà cấu kết với nhau làm việc xấu! Ta không nhìn nổi nữa, cũng không quản được nữa rồi! Từ nay về sau, các con tự giải quyết cho tốt đi!"
Nhà này bà ấy không tiếp tục ở được nữa, không bằng đi tìm con trai út của bà ấy!
Lúc trước con cháu tuổi còn nhỏ, coi như nghe lời, biết đi đường ngay, hiện tại tuổi càng lớn tâm cũng càng lớn!
Nhất là trưởng tử, có lẽ là biết mình vô dụng, lúc này mới càng nghĩ đến những đường ngang ngõ tắt hơn!
Khâu lão thái thái trực tiếp bị tức giận.
"Tổ mẫu lớn tuổi cũng hồ đồ rồi, cũng không nghĩ một chút, nếu không trù tính nhiều hơn, về sau tiền đồ của con làm sao bây giờ? Mấy năm nữa con cũng phải đi thi? Tổ phụ con chỉ lo làm quan thanh liêm, không nghĩ tới góp nhặt thêm chút tiền tài, lúc này mới khiến cho ta tầm thường không có gì đặc biệt, nếu có tiền bạc khơi thông, sao ta lại như thế chứ? Đời ta cũng cứ như vậy, nhưng con là con trai độc nhất của ta, ta phải suy nghĩ cho tiền đồ của con!" Khâu phụ mười phần ngay thẳng khuyên nhủ.
Khâu Hoài Chí có hơi xoắn xuýt.
Hắn ta quả thực không thích đại tiểu thư của Tiêu gia, tính khí thật sự là ghê gớm, hơn nữa, lưu lạc bên ngoài... Đã trải qua cái gì ai biết?
"Vậy được, từ hôm nay con phải giả bệnh, cứ nói thân thể này bị đánh hỏng rồi, nói ít cũng phải một hai năm mới có thể tốt lên, Tiêu gia bất kể như thế nào cũng phải lấy ra điều lệ!" Mắt Khâu phụ sáng lên.
Sáng sớm mai, ông ta sẽ lập tức đến Tiêu gia đòi lý lẽ!
Có điều đứa con này của ông ta đúng là kém thông minh, lại bị một tiểu nương tử làm cho sợ đến như vậy.
Đại tiểu thư Tiêu gia này cho dù có hung dữ thì sao chứ? Chẳng qua chỉ là con hổ nhỏ không có răng mà thôi!
Rất nhanh, một đêm trôi qua.
Khâu gia chuẩn bị một phen, rồi bước ra khỏi cửa.
Chỉ là lúc này, Tiêu Vân Chước đã cùng nhị ca đi đến nha môn, chỉ còn lại có Tiêu Trấn Quan đần độn u mê mời người vào cửa.
Tiêu gia rất ít khi có khách đến thăm, huống chi còn là Khâu gia có bắn đại bác cũng không tới.
Tiêu Trấn Quan không hiểu ra sao, nhưng đối phương đã đến cửa rồi, cũng không tiện từ chối người ta, nên khách khí lễ độ, mời người đi vào nhà trước.
Khâu phụ và Khâu mẫu tự tới đây, hai người ngồi, nhìn biểu cảm vô cùng nghiêm túc.
"Hai vị có việc gì?" Tiêu Trấn Quan cũng không khách khí.
"Tiêu tướng quân, không biết lệnh ái đâu?" Khâu phụ bắt đầu kiểu cách mở miệng hỏi.
Liên quan đến nữ nhi, Tiêu Trấn Quan lập tức lên tinh thần, nhìn kỹ hai người một phen, chỉ cảm thấy hai vợ chồng này khí thế hùng hổ, nên là kẻ đến không có ý tốt…
"Nữ nhi của ta hai ngày trước ở bên ngoài chịu chút kinh hãi, hiện tại đang nghỉ ngơi, chỉ là người làm phụ thân như ta cũng không tiện đi làm phiền nàng, không biết các ngươi tìm nàng làm gì?" Tiêu Trấn Quan nói hươu nói vượn, không hề cười nhìn qua có vẻ không dễ trêu chọc lắm.