Tiêu Trấn Quan chưa từng sắp xếp những chuyện này, nên đã bảo quản gia đi tìm lão thái thái để xử lý, chưa tới một canh giờ, đã chuẩn bị xong quà đáp lễ.
Mà phu thê Khâu gia chật vật trở về, nhìn nhi tử như thế, vừa tức vừa gấp.
Thái độ của Tiêu gia như vậy, đừng nói là hôn sự, chính là đòi lời giải thích cũng khó.
Người của Khâu gia tức đến mức đau cả tâm can, mà Tiêu Vân Chước và Tiêu Văn Việt đã đến chỗ của Lục biểu thúc Hoắc gia làm khách rồi.
Hoắc Lục thúc vốn cho rằng, lần trước nha đầu này chỉ là nói lời khách khí, lại không nghĩ rằng... thật sự tới.
Không chỉ có bản thân tới, còn dẫn theo Tiêu Văn Việt mà ông ấy không để vào mắt.
Biểu chất tử này... từ nhỏ đã không thấy thích.
Ba đứa con trai của Tiêu gia, chỉ có trưởng tử lớn lên ở bên cạnh lão thái thái, đọc sách mời danh sư, dùng nhân mạch của Hoắc gia, cho nên Hoắc gia đối với Tiêu Văn Dũ có ấn tượng rất tốt, bình thường cũng chiếu cố nhiều hơn.
Trong nhà Hoắc Tuần đứng thứ sáu, lúc còn nhỏ đã nghe nói cô cô gả cho một kẻ hỗn trướng, cuộc sống không tốt, cho nên đối với Tiêu gia...
Chỉ là trên huyết thống thì có hơi thân một chút, cũng không lui tới nhiều, chỉ gặp vãn bối của Tiêu gia vài lần mà thôi.
Nhưng vài lần này, đã đủ để biết đám nhỏ Tiêu gia có tính cách như thế nào.
Tiêu Nhị Lang này vẫn luôn đi theo Khương thị, đến Hoắc gia vài lần, nhìn không phải người hào phóng vô tư, không văn cũng chẳng võ, rất là không có tiền đồ.
Tiêu Văn Việt cũng biết Hoắc Lục thúc không lọt mắt hắn, nhưng hắn căn bản cũng không thèm để ý.
Trên mặt cũng không có sự cung kính mà vãn bối nên có, chỉ là vẻ mặt bất thiện đứng ở một bên, ánh mắt tuỳ tiện nhìn bốn phía.
"Người bị hủi kia sau khi bị giam vào đại lao, La gia cũng phái người đến, dùng chút tư hình, nhưng hắn ta cũng đã nhận tội rồi, La gia cũng chỉ có thể để hắn ta chịu chút nỗi khổ da thịt, bây giờ người này trên người trên mặt đều là thương tổn, ngươi một tiểu nha đầu nhìn thấy chắc chắn sẽ sợ hãi, vẫn không nên đi thì hơn." Hoắc Lục thúc có lòng tốt khuyên nhủ.
Người bị hủi này ông ấy cũng đã gặp.
Không thể không nói, tính cách vặn vẹo lại độc ác.
Kỳ mẫu cũng đã chịu hình, nhưng người này một chút phản ứng cũng đều không có, còn nói sớm muộn gì cũng phải chết, chịu đựng một chút là qua rồi...
Người này hoàn toàn không còn gì để uy hiếp, nên chẳng sợ hãi, càng dễ làm chút chuyện phạm pháp.
"Cháu vẫn muốn đi xem một chút." Tiêu Vân Chước vẫn cố chấp như cũ.
Hoắc Lục thúc cũng đã khuyên nửa canh giờ rồi.
Lúc này có chút bất đắc dĩ, lại nhìn về phía Tiêu Văn Việt, phát hiện Tiêu Nhị Lang này thật sự là một người nhẫn tâm, cũng không sợ hù dọa đến muội muội ruột, cũng không ngăn cản một chút?
Thực sự không khuyên nổi, Hoắc Lục thúc cũng chỉ có thể đồng ý: "Nếu như sợ thì lập tức đi ra, cố gắng hết sức trốn sau lưng ca ca ngươi, trong lao không có mấy người tốt đâu, thấy tiểu cô nương như ngươi, dĩ nhiên là sẽ muốn nói vài lời khó nghe, chớ có để vào trong lòng..."
"Cảm ơn Lục biểu thúc đại nhân, cháu hiểu rồi." Tiêu Vân Chước đã chuẩn bị xong xuôi.
Sắc mặt nàng nghiêm túc, xem ra đối với chuyện này vô cùng coi trọng.
Hoắc Lục thúc không hiểu, trong đầu của người trẻ tuổi rốt cuộc suy nghĩ điều gì...
Bất đắc dĩ, đành phải để cho bọn họ đi.
"Nhị ca, huynh đi ở phía trước." Vào đại lao, Tiêu Vân Chước đột nhiên nhiệt tình hơn rất nhiều: "Huynh nhìn nhiều hơn một chút đi, nơi này đều là nơi mà phạm nhân ở, nghe nói có một vài phạm nhân còn bị kéo ra ngoài làm việc, nếu như không nghe lời, sẽ được cây roi hầu hạ, nếu như đánh chết rồi, thì lấy một tấm chiếu bọc lại rồi ném ra ngoài, người nhà cũng không muốn nhặt xác cho loại người này..."
"..." Tiêu Văn Việt tay cầm nạng, dừng lại một chút.