Đã không thoát khỏi được Tam vương gia, Tiêu Vân Chước cũng thả lỏng tâm tình, cùng Tam vương gia đến trà lâu lẳng lặng chờ đợi.
"Bổn công tử nhớ, ngươi từ chối ngọc mà ta tặng cho, ta vốn chỉ nghĩ là ngươi không biết phân biệt hàng, nhưng từ chuyện của La gia kia, bổn công tử đã kiểm điểm lại một chút, không phải là ngọc này của ta không sạch sẽ đấy chứ?" Sau khi Nguyên Nghiêu ngồi xuống, bảo người rót cho Tiêu Vân Chước một chén trà ngon, lúc này mới lại tò mò hỏi.
Tiêu Vân Chước chỉ nhìn cặp mắt kia một chút, rồi lập tức tránh ra.
Nhìn nước trà trong chén sóng sánh, nói: "Tam công tử đã hỏi, ta cũng không tiện không đáp, chỉ là... vẫn còn có chút quy củ."
Nguyên Nghiêu phản ứng rất nhanh, lúc này đã bảo hạ nhân bên cạnh móc ra một tờ ngân phiếu.
"Quy củ này ta hiểu, ta nghe nói Nhị cô nương của La gia cũng đưa cho ngươi một chút tiền bạc, không chỉ có nàng ta, còn có Mạnh gia và Hồ gia phường vải Cao Thăng, đều vô cùng hào phóng đại khí, bổn công tử cũng không khác với những người khác nhiều, những thứ tục vật này xưa nay không thiếu, ngươi muốn bao nhiêu cũng được!" Nguyên Nghiêu nói rất nhiều.
Tiêu Vân Chước thở hắt ra, cuối cùng nhận tiền.
Lần trước gặp được, nàng đã ngậm miệng không nói, là không muốn chọc vào người không nên trêu chọc.
Nhưng lần này đối phương lại hỏi ngay thẳng, lại có tính tình như thế, nhất định là không đạt mục đích thì sẽ không bỏ qua, nếu đã như vậy, còn không bằng nàng dứt khoát một chút.
"Ngọc trong tay ngươi thật sự có chút không sạch sẽ, nhưng đeo cũng sẽ không hại đến người, chỉ là không có linh khí, công tử có thể phái người đi điều tra, công nhân khai thác quặng mỏ này thậm chí là người vận chuyển ngọc này, có thể đã từng gặp chuyện ngoài ý muốn..." Tiêu Vân Chước không kiêu ngạo không tự ti nói.
Nếu như đối phương coi nàng như Tiêu gia cô nương, vậy nàng sẽ cố gắng hết sức làm thiên kim tiểu thư có phép tắc.
Nhưng nghiễm nhiên, đối phương muốn dò xét nội tình của nàng.
Vậy nàng cũng không cần phải cẩn thận khách khí như thế, ngược lại càng phải biểu hiện ra phân lượng của mình, như thế mới không cần nhìn sắc mặt người khác.
Nguyên Nghiêu kinh ngạc nhìn nàng, sau đó trên gương mặt trong sáng hiện lên mấy phần ngưng trọng và hoài nghi, nhưng rất nhanh lại có chút tức giận nói ra: "Ý của ngươi là, bởi vì tặng ngọc cho bổn công tử mà hại chết người? Vương Ngũ! Lập tức gọi họ Lương kia đến cho ta! Cẩu vật kia nếu dám ở ngay trước mặt ta nói láo, ta nhất định phải băm hắn cho chó ăn!"
Miếng ngọc kia của hắn ta, là một thương nhân bán ngọc họ Lương tặng cho.
Đối phương ở kinh thành cũng mở mấy cửa hàng ngọc thạch, hắn ta cảm thấy ngọc thạch nhà hắn quả thật không tệ, đám thợ cả chạm trổ hoa văn cũng nhiều, cho nên lúc mở chi nhánh, cũng bảo người đưa chút quà tới.
Từ trước tới giờ hắn ta giao hữu đều không nhìn thân phận, nếu thật sự nói chuyện hợp ý, đừng nói chỉ là tặng chút quà, tự mình đi cổ vũ, hắn ta cũng không để ý!
Người trong kinh thành này, rất nhiều đều muốn làm quen với hắn ta, hắn ta biết.
Có vài người tặng ngọc, cũng có vài người tặng đồ ăn, đồ dùng, những thứ này đều chỉ là một loại phương thức làm quen mà thôi, có nhận hay không phải xem người này có thể khiến hắn ta cảm thấy hứng thú hay không!
Có đồ tốt gì mà hắn ta chưa từng thấy? Một miếng ngọc, hắn ta còn không vừa mắt.
Hắn ta kết bạn với thương nhân bán ngọc này, là bởi vì lúc đối phương tặng ngọc, còn đưa tới một bản thư tịch liên quan tới quá trình đào ngọc và phẩm chất, hắn ta cảm thấy đối phương là thương nhân trong bụng có vốn, hiểu về ngọc, vậy nên ngọc nhà hắn tất nhiên sẽ thuận mắt hơn so với nhà khác một chút.
Nhưng nếu trong tay đối phương dính đồ không sạch sẽ, vậy thì tất cả lại khác.
Tiêu Vân Chước nhìn dáng vẻ Tam vương gia tức thở hổn hển, cũng không ngăn cản.
Tam vương gia này còn trẻ, quả thật ngang bướng, nhưng cũng không ngốc, thậm chí còn rất thông minh.
Chủ động mở miệng hỏi thăm chuyện ngọc, chứng minh hắn ta đã sớm nghi ngờ chuyện này, vì sao không điều tra trước một chút? Nhất định phải đợi đến lúc nàng mở miệng thừa nhận rồi mới bắt người đến hỏi, hiển nhiên là muốn đưa người tới trước mặt nàng để giằng co, muốn thử bản lĩnh của nàng thêm một chút.
Tâm nhãn của con người vĩnh viễn nhiều hơn so với quỷ.