Sắc mặt Tống Thừa u ám, không nói chuyện nữa, đầu óc hỗn loạn như sóng cuộn biển gầm, không thể giữ bình tĩnh được nữa.
Thư đồng vẫn tiếp tục quỳ ở đó.
Tam vương gia nghe Tống phụ uy hiếp, cũng hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi nói cho bổn vương nghe mấy năm nay ở Tống gia làm thư đồng thì có chuyện đặc biệt gì xảy ra? Nếu ngươi nói rõ, bổn vương sẽ tự có biện pháp khôi phục thân phận tự do, lại cho ngươi vàng bạc để lập nghiệp! Nhưng nếu ngươi lừa gạt bổn vương, bổn vương cũng sẽ không nhẹ nhàng tha cho ngươi!” Tam vương gia cũng uy hiếp.
Thư đồng run rẩy, trông vô cùng đáng thương.
Tam vương gia hay Tống gia đều là quý nhân mà hắn không thể trêu chọc được.
Bị kẹp ở giữa, cho dù có làm thế nào thì mạng nhỏ này đều giống như hòn đá bên bờ vực thẳm, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống vực sâu vạn trượng.
“Tiểu nhân…đi theo thiếu gia đọc sách, học những thứ khác…không có gì…đặc biệt hết…” Thư đồng run rẩy, nói một cách cẩn thận.
Sắc mặt Tam vương gia tối sầm, nhấc chân đạp một phát.
Tiêu Vân Chước cẩn thận nhìn hắn, sau đó khẽ cau mày.
Lần trước khi ở trà lâu, nàng chỉ chú ý tới thư đồng này nhìn khá xinh đẹp, nhưng vì đối phương cứ cúi đầu cung kinh nên nàng không thể nhìn kỹ cốt tướng của đối phương.
Thư đồng này khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi, xương cốt vẫn chưa phát triển hoàn toàn, nhưng cốt tướng kỳ thật…không tồi.
“Tiêu cô nương, nếu ngươi thật sự thích loại hạ nhân đê tiện này thì bản quan cũng có thể bảo Nhân Nha Tử chọn vài người tặng cho ngươi cũng được mà, tội gì phải tìm tới tận đây?” Tống phụ châm chọc một tiếng.
Tống Thừa siết chặt nắm tay, cố gắng nhẫn nại.
Giờ khắc này hắn cảm thấy phụ thân mình thực sự rất giống một kẻ tiểu nhân.
Rõ ràng…đang giấu giếm chuyện gì đó không đúng, nhưng lại cố tình hắt nước bẩn lên người kẻ khác…
Nhưng hắn không biết phải làm sao, đường huynh…thanh danh của đường huynh không thể bị hủy trong tay hắn được, cho nên hiện tại ngay cả dũng khí để đứng lên hắn còn không có.
Tiêu Vân Chước im lặng đứng dậy, giống như không nghe thấy tiếng nói của Tống phụ, ánh mắt dừng lại trên người thư đồng, sau đó vô cùng bình tĩnh nói: “Ta thấy tướng mạo ngươi không tồi, mi thưa mục tú, mà các đường nét, vốn là tướng mạo người hiển quý, có lẽ ngươi sinh ra trong gia đình không tồi, chỉ tiếc là…lúc ngươi khoảng ba tuổi gặp phải đại nạn, phải rời xa phụ mẫu, từ đó về sau mới có thể nhấp nhô không ngừng, thăng trầm bất ổn, trở thành bộ dáng như bây giờ.”
“…” Trong ánh mắt thư đồng lộ ra mấy phần khiếp sợ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tiêu Vân Chước đưa tay sờ sau gáy của thư đồng.
“Ở sau gáy của ngươi có xương ngà voi, đây là cát tướng. Nhưng bây giờ ngươi lại là nô, có lẽ là phần xương này ứng ở chỗ xuất thân của ngươi. Cha ruột của ngươi nhất định không phải là một bách tính tầm thường, ít nhất cũng là một tướng quân quản lý một phương….Nếu lấy mặt xem vị, kinh thành ứng với càn vị, vi thiên môn, khí bích chủ bị nguy, khảm vị ứng với Nguyên Châu, lại sinh nhiều gợn sóng, hẳn là ngươi đã từng ở lại nơi đó một thời gian, đến mùa thu bị mắc bệnh nặng. Chỉ có khôn vị cùng với cung phụ mẫu có bổ sung cho nhau, khí nhuận, có tướng hỉ nhạc, lúc này đối ứng ở vùng Du Trung, ta nghĩ quê của ngươi chắc chắn phải là ở đó.”
Tiêu Vân Chước nói xong, lại bình tĩnh thuyết phục: “Hôm nay ngươi giúp ta giải quyết nghi hoặc, ta sẽ giúp ngươi tìm người chí thân, ta và ngươi giao dịch công bằng, được không?”
Tam vương gia nghe vậy, trong mắt hơi có kinh ngạc.
Công bằng? Công bằng ở đâu ra?
Chuyện của Tống gia hoàn toàn không có liên quan gì với Tiêu Vân Chước, nếu nàng mặc kệ, mấy thư đồng này sẽ lần lượt chết đi, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng.
Hiện tại nàng nguyện ý đứng ra giúp đó mấy thư đồng này minh oan, vốn là các thư đồng này nợ nàng một ân tình!