Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 238



Thư đồng nói rất nhỏ, càng không dám ngước mắt nhìn Tống Thừa và Tống phụ, nói càng nhiều, đôi chân quỳ trên mặt đất kia càng thêm run rẩy!

“Phò mã còn sẽ vuốt ve tiểu nhân…Hai tháng vừa rồi, phò mã còn ở trước mặt tiểu nhân để…tự thủ dâm nữa….Xong việc, ngài ấy sai tiểu nhân hỗ trợ dọn dẹp. Tiểu nhân cũng hiểu, phò mã hẳn là bị…đoạn tụ…” Trước mặt Tiêu Vân Chước, thư đồng không dám nói quá trực tiếp.

Nhưng chỉ bằng mấy lời nói ấp úng đó cũng đã khiến Tam vương gia sợ đến ngây người.

Tiêu Vân Chước cũng mặt không đổi sắc.

Người làm chuyện xấu mà con không biết xấu hổ, nàng xấu hổ làm gì?

“Phò mã còn thường xuyên uy hiếp tiểu nhân, nói là…nếu ta thành thật phối hợp, hầu hạ tốt thì sẽ để cho tiểu nhân được sống lâu hơn một chút…Chẳng qua tiểu nhân có thể cảm giác được phò mã xuống tay càng ngày càng nặng, còn ghét bỏ cơ thể tiểu nhân mau lớn, giống như muốn đập nát toàn bộ xương cốt của tiểu nhân…”

“…”

Thư đồng nói càng nhiều, sắc mặt Tống phụ càng trắng bệch.

Mà toàn thân Tống Thừa mềm nhũn, vẻ mặt không thể tin nổi, phảng phất như thể tất cả mọi chuyện bây giờ giống như đang nằm mơ.

Làm sao một huynh trưởng sạch sẽ không tì vết giống như tiên nhân của hắn lại là…người như vậy chứ?

Trong lòng Nguyên Nghiêu chấn động: “Tiêu cô nương, ngươi xoay người tránh đi một chút, bổn vương muốn kiểm tra xem thử trên người người này có phải có vết thương thật không?”

Căn cứ như lời thư đồng nói, tuy rằng một ngày trước khi khoa khảo, hắn đã bị thay ra nhưng mấy ngày hôm trước phò mã vẫn gọi hắn đi qua đó hỏi chuyện. Mà lúc đó phò mã rất tức giận, đánh hắn rất nặng, nhưng bởi vì Tống Thừa muốn bảo vệ hắn nên khi phò mã đã ngừng tay khi suýt đánh chết hắn…

Nặng tay như vậy, đương nhiên là…để lại vết thương.

Tiêu Vân Chước quay người lại, mà Tam vương gia cũng sai người cởi y phục phía trên của thư đồng ra.

Quả nhiên, nhìn thấy phía trên có dấu vết bị bỏng do nến, còn có rất nhiều vết thương cũ có mới có, thậm chí có cả…dấu răng.

“Tống gia các ngươi thật là to gan! Thế mà lại dung túng cho phò mã làm mấy chuyện bỉ ổi bậc này, lại còn hành hạ thư đồng đến chết nữa!” Nguyên Nghiêu giận dữ đứng dậy, đột nhiên cảm thấy không đúng, trong ánh mắt càng phát ra tức giận nồng đậm: “Thư đồng này được thay đổi từ nhiều năm trước, nói cách khác, Tống Nghiệp từ lúc mười mấy tuổi đã có đam mê không muốn người ta biết này rồi, sao còn dám để cho một người như vậy có hôn nhân với hoàng thất! Quả thực tội không thể tha!”

Trước khi gả cho hoàng thất, cần phải tìm hiểu rõ tình huống của Tống Nghiệp, đảm bảo người này trong sạch, vô tội!

Nói cách khác, Tống gia! Khi quân!

Tống phụ quỳ rạp xuống.

“Điện hạ! Chuyện này…không phải là do phò mã làm, là …nhi tử của ta, hắn không hiểu chuyện nên giả mạo làm phò mã để đùa giỡn thôi…Dáng vẻ nhi tử ta rất giống phò mã, là thư đồng này nhận sai người!” Tống phụ vội vàng hét lên.

Lời nói này rất vụng về, chỉ là Tống phụ hy vọng Tam vương gia nể mặt hoàng thất, để nhi tử của hắn gánh tội thay!

Thư đồng thì chung quy cũng chỉ là người hầu, cho dù.g.i.ế.t. chết thì cũng không đến tội chết, bồi thường ít bạc, mất thanh danh, cùng lắm chỉ thế thôi.

Nhưng nếu phò mã xảy ra chuyện…

Nhưng tam vương gia thực sự không phải là người có thể bình tĩnh nhìn được toàn cục, nhìn hắn tức giận đến mức dậm chân, hận không thể ngay lập tức chém hết cả nhà Tống gia. Huống chi trước đó hắn còn lo mình gây sự với Tống gia sẽ đắc tội với hoàng tỷ, nhưng hiện tại chứng minh Tống gia thật sự làm việc ác, là đang giúp đỡ hoàng tỷ rồi, sao có thể giúp Tống gia giấu diếm cho được?!

“Dẫn thư đồng này đi, canh giữ cẩn thận!” Trước tiên Tam vương gia bảo vệ nhân chứng, sau lại nói: “Chắc chắn bổn vương sẽ bẩm báo đúng sự thật với phụ hoàng! Rõ ràng Tống gia các ngươi biết phò mã có vấn đề, đã không biết khuyên nhủ thì thôi, thế mà lại còn dung túng như thế, vậy là các ngươi đặt hoàng tỷ ta ở chỗ nào? Mặt mũi của hoàng tỷ ta sao có thể để các ngươi dẫm đạp như thế?”

Nói xong, Tam vương gia nháy mắt với Tiêu Vân Chước rồi mang Hoắc phu tử đang sững sờ ngây người rời đi.

Để lại người Tống gia như lạc trong một đám khói mù mờ mịt.