Tống Thừa suy sụp hét lên, đẩy Tống mẫu ra rồi loạng choạng xông ra ngoài. Tống mẫu nhìn dáng vẻ của nhi tử cũng tan nát cõi lòng.
Lúc bà ta biết được sự thật, bà ta cũng suy sụp tức giận giống như nhi tử lúc này. Mà khi đó tiền đồ và tính mạng của nhi tử bày ở trước mắt, bà ta căn bản không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể trở thanh một kẻ xấu xa độc ác, cố gắng hết sức che giấu tất cả.
Hiện giờ mọi chuyện đã bại lộ, cũng không biết…già trẻ trong nhà này rồi sẽ như thế nào…
Nhưng Tống mẫu cũng không dám chờ đợi, thay vì bảo người đuổi theo đưa nhi tử quay về thì lập tức sắp xếp người đi đưa tin cho các bằng hữu thân thích thân thiết với Tống gia, mong có người hỗ trợ một chút còn hơn là ở trong nhà nếm trải cảm giác tội lỗi.
Mà lúc này, Tam vương gia cùng với Tiêu Vân Chước cũng đã rời khỏi phủ đệ, Tam vương gia lúc này đang nổi nóng, một khắc cũng không thể chờ, muốn lập tức tiến cung cáo trạng.
“Chẳng trách bọn họ tình nguyện đắc tội bổn vương chứ không chịu cho Tống Thừa đi ra thực hiện lời hứa, thì ra là đang bí mật che giấu một tội lỗi xấu xa như vậy! Bổn vương còn tưởng Tống Nghiệp kia là người tốt, ngay cả phụ hoàng cũng luôn khen hắn, nói rằng hắn tài hoa hơn người, chỉ làm phò mã cũng đáng tiếc. Hừ, thì ra là làm ra nhiều chuyện dơ bẩn như vậy!” Nguyên Nghiêu vô cùng tức giận, lại cảm thấy vui vì chuyện không liên quan đến mình: “Tiêu cô nương, năng lực này của ngươi thật sự khiến bổn vương bội phục!”
Kỳ nhân dị sĩ hẳn là người giống Tiêu Vân Chước phải không?
Bây giờ hắn thấy đôi mắt nàng không giống như đôi mắt của mấy thiên kim bình thường nữa, đôi mắt này thật giống như phán quan, đen trắng rõ ràng, có thể phân biệt âm dương!
Chỉ tiếc hận rằng mình và nàng không có duyên phận thầy trò!
Nguyên Nghiêu nóng lòng muốn thử nhưng lại vô cùng tiếc nuối, vẻ mặt kia rất phức tạp, thậm chí đã quên mất bên cạnh còn có Hoắc phu tử đang kinh hoàng.
“Bổn vương đã nhờ người đặt chỗ ở Thanh Thủy Viên rồi, nếu Tiêu cô nương không vội về nhà thì có thể đi cùng với Hoắc phu tử đến đó xem kịch. Bổn vương còn phải về cung một chuyến, đi trước đây, nhất định ngày khác bổn vương sẽ mở tiệc chiêu đãi ngươi, đến lúc đó nhất định ngươi sẽ được hãnh diện.” Nguyên Nghiêu nhanh chóng nói.
“Được!” Tiêu Vân Chước cũng không do dự, dứt khoát đồng ý: “Vậy hôm khác chúng ta gặp lại.”
Nếu không có Tam vương gia ở đây thì chuyện này sẽ không dễ dàng làm rõ như vậy.
“À đúng rồi, thư đồng kia…Bổn vương tạm thời giữ hắn lại làm nhân chứng đã, chờ khi nào phụ hoàng xử trí đại phò mã xong, người này không còn tác dụng gì nữ thì ta sẽ đưa người đến phủ của ngươi.” Nguyên Nghiêu lại nói.
Tuy chỉ là một người hầu nho nhỏ nhưng với tính tình này của Tiêu Vân Chước, không có vẻ gì là nói mà không giữ lời.
Việc mà hắn cần làm chính là giải quyết nô tịch của thư đồng kia, việc nhỏ thế này với hắn mà nói căn bản chẳng là gì cả, không hề tốn sức bao nhiêu.
“Vậy cảm ơn Tam vương gia.” Tiêu Vân Chước đáp lại, giọng điệu không khiêm tốn không kiêu ngạo.
Nguyên Nghiêu vui vẻ giơ tay, còn muốn vỗ vai Tiêu Vân Chước, chỉ là tay vừa nâng lên giữa không trung mới phản ứng lại đây là một tiểu cô nương, hắn phải chú ý đúng mực, liền ão não gãi đầu, nhanh chóng lên ngựa rời đi.
Thường ngày hắn ham chơi, số người mà hắn kết bạn nhiều không đếm xuể, nhưng người khiến hắn phải cảm thấy không nỡ khi tạm biệt như thế này là người đầu tiên!
Tuy rằng Tiêu Vân Chước không nói nhiều lắm, nhưng vào thời điểm mấu chốt nàng luôn hữu dụng!
Hơn nữa, người này ít nói lời vô nghĩa, thái độ đối với hắn vẫn luôn điềm tĩnh tự nhiên, không hề nịnh nọt, khiến người ta cảm thấy không có mưu đồ gì. Cách làm người thẳng thắn dứt khoát, không hề có chút xúc phạm hay kiêu ngạo gì, dáng vẻ kia khi ở chung lại cảm thấy rất thoải mái!
Chỉ hận không phải là một nam nhân!
Nếu nàng là một thiếu niên, nhất định hắn phải kéo người về vương phủ, ngủ chung một giường, tâm sự suốt ngày, thậm chí còn có thể nhận làm huynh đệ kết nghĩa!