Tiêu Văn Việt biết, rất nhiều chuyện, Tiêu Vân Chước đã không còn nhớ nữa, nhưng từ nhỏ hắn đã thông minh sớm, nhưng không thể quên được.
Lúc muội muội vừa ra đời, mẫu thân không thích nàng, hắn cũng giống vậy, không có cảm tình gì với nàng.
Khi đó thân thể mẫu thân cũng không tốt lắm, đều ở trước mặt hắn mắng nhiếc cô muội muội này, có lẽ là mẫu thân cảm thấy hắn nghe không hiểu, cho nên cũng thường xuyên ở trước mặt hắn nói một vài lời trái với lẽ thường...
Đến mức lúc hắn còn rất nhỏ, đã tràn đầy nghi ngờ với cái nhà này.
Phụ mẫu ân ái, nhưng vì sao mẫu thân vẫn giống như cũ đầu óc điên cuồng như sư tử, luôn âm thầm bất an, phẫn nộ, nhưng khi nhìn thấy phụ thân lại là dáng vẻ khác?
Thậm chí, rõ ràng trước đó một khắc còn đau lòng vì hắn bị ngã, nhưng một khắc sau, lại có thể làm cho vết thương của hắn càng nặng hơn, để xin phụ thân để ý?
Cuộc sống như vậy, ở cái tuổi đó, vừa ngây thơ vừa sợ hãi, chuyện phải học trước so với bất kể chuyện gì khác đó là phải nhìn hiểu sắc mặt của mẫu thân.
Nhưng Tiêu Vân Chước lại khác, thỉnh thoảng nhìn thấy nàng, nàng nhỏ xíu, chỉ biết a a a a, biết cười với hắn.
Mẫu thân mời nhũ mẫu chăm sóc muội muội, cách vài ngày mới nhớ ra hỏi thăm một lần...
Ban đầu nhũ mẫu còn tính là hiểu chuyện, nhưng về sau phát hiện ra chủ mẫu cũng rất ít khi quan tâm muội muội, nhũ mẫu cũng lười biếng, muội muội luôn luôn bị đói, thời gian nàng khóc càng nhiều hơn, có đôi khi đói đến ngất đi, chọc thế nào cũng không tỉnh.
Nàng giống như một con mèo nhỏ, một con chó nhỏ, rất ngoan, lại không phải rất dễ nuôi.
Hắn không thể không để ý nhiều hơn.
May mà phụ thân rất thích muội muội cho nên nàng mới không xảy ra chuyện gì, nhất là sau khi hắn lén lút nói xấu nhũ mẫu mấy lần, nên muội muội đã an toàn hơn nhiều.
Gian nan trắc trở, đã đến lúc muội muội biết đi biết nói.
Mẫu thân lại càng chán ghét nàng sâu sắc hơn, không thích nàng tới gần, cũng trách mắng nàng nhiều hơn, lúc nàng giơ tay muốn bế, mẫu thân chưa bao giờ đưa tay đáp lại, một khắc này, hắn muốn đưa tay ra kéo nàng, mẫu thân lại trách cứ, nói nàng bẩn.
Bị mẫu thân quở mắng nhiều hơn, dần dần, về sau muội muội cũng không thích đưa tay về phía mẫu thân nữa, mỗi lần gặp nàng đều rất sợ, thậm chí hắn còn lén lút dạy nàng nói những lời không thích nói, có chút ngây ngốc, trở nên... khiến hắn rất lắng.
Tiêu Vân Chước mặc dù là muội muội của hắn, nhưng càng giống như vật nhỏ mà hắn lén lút nuôi sau lưng mẫu thân, thuộc về chính hắn, cho nên hắn vô cùng để ý.
Hắn bắt đầu biết, nàng không thể ở bên cạnh mẫu thân nữa rồi.
Hắn biết đại ca cũng cảm thấy rất hứng thú với muội muội, luôn lén lút nhìn xung quanh bên ngoài chủ viện, ý đồ tìm cơ hội tới gần, hắn chỉ có thể lén lút dạy muội muội, để cho nàng nhận biết đại ca, còn nói với nàng đại ca giấu rất nhiều đồ ăn ngon, chỗ ở của đại ca càng tốt hơn.
Muội muội rất thông minh, quả thực đi theo đại ca đến chỗ lão thái thái, thậm chí chỉ cần là lúc không có ai giám sát, nàng cũng có thể tự đi ra ngoài.
Nhiều lần, cứ ở lỳ lại chỗ lão thái thái không về.
Mẫu thân không thích nàng, dĩ nhiên cũng không thèm để ý đến nàng, chỉ thỉnh thoảng chửi một câu: Quả nhiên là đứa vô ơn...
Chỉ là sau đó, hắn cũng hối hận rồi.
Nàng rời khỏi viện tử của mẫu thân, càng thân thiết với đại ca và tổ mẫu hơn.
Đại ca cướp đồ của hắn.
Rất nhiều lần, hắn có ý đồ cướp đồ về, hắn cũng học dùng đồ ăn ngon, đồ chơi vui chờ nàng, còn muốn khuyên mẫu thân đừng hung dữ với nàng như vậy, thế nhưng là vô dụng, hắn chỉ có thể đỏ mắt nhìn nhóc con mập lùn chạy xung quanh đại ca.
Khi đó, hắn cũng không xác định được người mình hâm mộ là ai.