Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 249



Lại nghĩ tới tổ mẫu, trong lòng cũng toát ra chút kính trọng.

Lúc trước, cậu chỉ cho là tổ mẫu không buông bỏ được sự vẻ vang của Tiêu gia, hoặc là vừa mắt mỹ mạo của tổ phụ, lúc này mới ỷ lại không đi, thậm chí ở trong miệng mẫu thân, bà ấy còn là người độc ác vì để cướp đoạt sự sủng ái của trượng phu mà làm hại con nối dõi trong nhà...

Thật không nghĩ đến, thì ra tổ mẫu vậy mà lại quật cường như vậy, chỉ bởi vì sùng bái tằng tổ mẫu và tằng tổ phụ si tình và trung liệt với nhau, mà làm việc chẳng từ nan vì bọn họ để lại hậu nhân như thế?

Cậu lại nghĩ tới mẫu thân.

Hôm đó, Tiêu Vân Chước cũng đã nói mẫu thân đã làm chuyện ác, trong lòng cậu rất không muốn tin tưởng...

Thậm chí cậu cảm thấy, mẫu thân làm tất cả đều có lý, cho dù là thật sự vứt bỏ Tiêu Vân Chước, vậy nhất định cũng có nguyên nhân!

Nhưng bây giờ hồi tưởng lại lời mẫu thân đã nói...

Không thể không thừa nhận, mẫu thân vẫn luôn chửi bới tổ mẫu.

"Tổ mẫu ta nói ta và tằng tổ phụ giống nhau nhất! Tam biểu thúc, đây là sự thực sao!?" Tiêu Văn Yến mở to hai mắt, cảm xúc chân thành hơn rất nhiều.

"..." Khoé miệng Hoắc phu tử hơi giật một cái.

Vị tằng tổ của Tiêu gia kia, đã qua đời rất nhiều năm rồi, ông ấy cũng chỉ gặp lúc còn rất nhỏ, bây giờ ông ấy đã sắp bốn mươi tuổi rồi, nào có thể nhớ được...

Nhưng có thể khẳng định là, tính cách của tam lang Tiêu gia, chắc chắn không hề giống!

Nhưng lúc ánh mắt đứa nhỏ này thực sự hồn nhiên, khiến ông ấy không mở miệng nổi.

"Nhà ngươi chắc là còn bức họa đó? Nhìn dáng vẻ này, chắc là giống nhau y hệt." Hoắc phu tử mặt dày mày dạn nói ra, ánh mắt cũng hơi hạ thấp một chút.

Nhưng... biện pháp cô mẫu dỗ trẻ nhỏ thật sự là một chút cũng không thay đổi!

Lúc trước cũng dỗ Tiêu Văn Dũ như thế.

Lý do này, rốt cuộc phải dùng trên người mấy đứa bé?

Hoắc phu tử lại nhịn không được nhìn Tiêu Nhị Lang một chút, đứa nhỏ này thân hình gầy gò, dáng vẻ thanh tú âm nhu, cô mẫu cũng không thể mặt dày mày dạn nói hắn cũng giống chứ?

Tiêu Văn Việt không thèm để ý, thậm chí còn châm chọc cười một tiếng: "Nếu như lão tổ tông có linh, chỉ sợ sẽ hối hận vì năm đó không cưỡng ép để phụ thân đổi tên đổi họ, theo Hoắc gia các ngươi, thì làm gì còn có nhiều chuyện như vậy."

"Con cháu bất hiếu, vũ nhục gia môn, Tiêu Văn Yến, mấy ngày trước đệ mới bị đánh đến mức bò loạn khắp nơi, nghĩ lại tình cảnh như vậy, còn thật sự cảm thấy mình giống như tằng tổ phụ hay sao? Tằng tổ phụ là anh hùng hào kiệt, đệ thì sao? Tên ngốc vô tích sự." Tiêu Văn Việt lại trào phúng cười nói một tiếng.

"..." Trong lòng Hoắc phu tử cảm thấy Tiêu Nhị Lang nói rất đúng.

"Tổ mẫu nói đệ giống nhất! Tổ mẫu dĩ nhiên là sẽ không gạt người!" Tiêu Văn Yến lập tức ngồi ngay ngắn: "Đệ… Đệ cũng rất tốt, hơn nữa đệ còn nhỏ tuổi, đánh không lại hai đại hán này là bình thường, về sau đệ… Đệ sẽ nỗ lực nhiều hơn, sớm muộn gì cũng sẽ đánh ngã bọn họ!"

Tiêu Vân Chước ở bên cạnh nhìn cậu một cái.

Tiêu Văn Yến cảm thấy chột dạ.

"Không tệ, có chí khí!" Tiêu Vân Chước lần đầu tiên không ghét bỏ cậu, mà chính là vô cùng nghiêm túc khen ngợi một tiếng.

Tiêu Văn Yến cảm thấy là lạ, cậu cũng nghi ngờ có phải mình bị đánh nhiều nên đầu óc bị hỏng rồi hay không, giờ khắc này, vậy mà lại bởi vì một câu khích lệ của nàng mà cảm thấy vui vẻ!

"Tam biểu thúc, ngài xem, ta thấy đệ đệ này vẫn rất không tệ?" Tiêu Vân Chước lập tức cười hỏi ý.

Khoé miệng Hoắc phu tử cứng đờ: "Hôm nay... Nhìn thấy quả thực ngoan ngoãn hơn rất nhiều..."

Lúc trước vô cùng bướng bỉnh, kiêu ngạo bát nháo, cũng không quy củ lễ phép như vậy? Như này là lớn hơn nên hiểu chuyện rồi hả?