Con nghe người ta nói, mệnh này càng tính càng mỏng, cho nên…Phụ thân, ngài từ từ được không? Trước tiên việc cứu đệ đệ vẫn là quan trọng hơn…Khoản nợ của cô nãi nãi ở bên kia, phụ thân phái người qua nói một tiếng là được…” Ánh mắt Mạnh Vịnh Tư lấp lóe, liếc mắt nhìn phụ thân.
“Ngươi nói đúng, không tính cũng được.” Tiêu Vân Chước có vẻ tán đồng với cách nói của Mạnh Vịnh Tư.
Mệnh không phải là càng tính càng mỏng, mà là một khi tính được quá rõ ràng thì sẽ bó tay bó chân, sống mà không có chút hứng thú nào.
“Tiêu cô nương, không biết…phải cứu khuyển tử bằng cách nào?” Mạnh Hầu gia đã thành thật hơn nhiều.
“Biện pháp đương nhiên là có, chỉ là lúc nãy Mạnh Hầu gia còn muốn đuổi ta ra ngoài, vậy làm sao ta còn dám ở lại nữa chứ?” Tiêu Vân Chước lập tức làm bộ làm tịch, ai mà không biết giận chứ.
Nói xấu nàng cũng được, nhưng cũng phải chịu trách nhiệm, phải biết xin lỗi, đúng không?
Mạnh Hầu gia nhìn tiểu cô nương nghịch ngợm trước mặt, rõ ràng người mất mặt chính là mình, nhưng trong lòng không khỏi càng đồng tình với Tiêu Trấn Quan hơn.
Con người Tiêu Trấn Quan so ra còn coi trọng thể diện hơn ông ta, cả ngày bày ra cái mặt lạnh như băng, sau này nhất định thường xuyên bị nữ nhi làm cho tức chết!
“Vừa rồi Mạnh mỗ đãi khách không chu toàn, kính mong Tiêu cô nương thứ lỗi, xin lỗi ngươi.” Mạnh Hầu gia nhìn về phía nhi tử mình, cuối cùng vẫn cúi thấp đầu.
Trưởng tử bây giờ chỉ mới sáu tuổi, còn chưa trưởng thành, nhìn thôi đã thấy đau lòng.
Nếu có cơ hội để nhi tử mình được sống, ông ta làm phụ thân, quả thực không thể ngồi yên mặc kệ được.
“Hầu gia khách khí quá rồi.” Tiêu Vân Chước rất dễ nói chuyện.
Lập tức đưa tay lên bấm đốt ngón tay tính toán một phen.
“Còn nhờ Hầu gia chuẩn bị một chút, giờ Tý hôm nay, cùng với phu nhân đi tới chỗ trước đó tiểu công tử bị giam, chiêu hồn cho tiểu công tử.” Tiêu Vân Chước lập tức bắt tay vào việc.
“Được.” Mạnh Hầu gia gật đầu đáp ứng, chỉ là chuyện của một người thôi, không có gì khó khăn cả.
“Ta còn phải xem lại phương vị trong nhà một chút, ngoài ra còn cần vài thứ, xin Hầu gia chuẩn bị đầy đủ.” Tiêu Vân Chước lại nói.
Nàng ấy vốn cho rằng sẽ rất khó thuyết phục phụ thân, thật không ngờ Tiêu Vân Chước chỉ bằng mấy câu đã khiến phụ thân phối hợp như vậy, mặc dù cái giá phải trả là dọa cho cô nãi nãi hoảng sợ bỏ chạy, nhưng mà…đáng đời lão gia hỏa kia.
Sau khi Mạnh Hầu gia gật đầu, Tiêu Vân Chước liền ra tay chọn một vị trí phù hợp với bát tự của tiểu công tử, để hắn lại ở đó, như vậy thì quá trình chiêu hồn sẽ thuận lợi hơn.
Nàng đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng chọn được một chỗ, chính là một viện còn để trống, cách chủ viện không xa.
Đến buổi tối, phu thê Mạnh thị cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Hai phu thê lên xe ngựa, dẫn Tiêu Vân Chước về chỗ lúc trước tiểu thiếu gia bị giam cầm. Mà nữ quỷ kia vẫn bay lơ lửng cách Tiêu Vân Chước không xa.
Nàng tạm thời không quản nhiều như vậy.
Sau khi Mạnh tiểu công tử bị bắt cóc, bị người giấu trong hầm ngầm của một ngôi nhà đổ nát. Những người sống xung quanh ngôi nhà đó đều thuộc mọi tầng lớp, bởi vì ngư long hỗn tạp nên lúc quan phủ tra tìm cực kỳ tốn sức.
Cũng vừa lúc Tam hoàng tử là người ham vui, thường xuyên thay một thân y phục bình thường đi lang thang khắp nơi mới tình cờ gặp được, bằng không thì tiểu công tử kia bây giờ cho dù không bị bán đi thì cũng bị hù c.h.ế.t rồi.
Lúc này trong căn nhà kia đã trống rỗng.
Chỉ là trước cửa vẫn còn vết m.á.u của bọn buôn người lưu lại, chuyển sang màu đen sì, chưa được rửa sạch.
Màu sắc ấy dưới ánh sáng của đèn lồng càng thêm âm trầm quỷ dị, khiến Mạnh phu nhân hãi hùng khiếp vía.
Tiêu Vân Chước bảo Mạnh gia chuẩn bị cho nàng một cái túi vải lớn, bên trong nhét đủ thứ đồ. Lúc này nàng lấy từ trong ra một cái túi giấy dầu lớn, lấy tro than đã chuẩn bị sẵn vung ra ngoài, che mấy vết màu sắc kia.
Tiểu công tử vốn nhát gan, ở cổng có m.á.u của bọn buôn người chặn lại nên không dám đi, che mấy vết này lại để sinh hồn nhìn thấy không chạy tán loạn.
Ngay sau đó, Tiêu Vân Chước lại lấy ra một cái chén nhỏ, một con d.a.o và hai cái chuông chiêu hồn.
Để hai phu thê mỗi người cầm một cái rồi đưa d.a.o qua: “Làm phiền hai vị lấy ra chút m.á.u để ta có thể vẽ bùa.”