Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 80



Tâm trạng Mạnh Bình Chương không tốt, vô cùng buồn bực.

Nhất là sau khi hồi phủ, phát hiện vậy mà Mạnh Bình Tĩnh thật sự khỏi hẳn rồi, lại càng giận dữ không có chỗ phát tiết, nhưng hắn ta lại không thể biểu hiện ra trước mặt Mạnh Hầu gia, thậm chí còn phải giả vờ như rất vui vẻ, cực kỳ bứt rứt.

Trong lòng không biết đã mắng chửi huynh muội Tiêu gia bao nhiêu lần.

Mà Tiêu Vân Chước cầm theo lễ vật cảm tạ về nhà.

Lần này gọi hồn cho Mạnh tiểu công tử, tiền thù lao là năm trăm lượng, ngoài ra Hầu phủ còn tặng một ít thịt nai và trà bánh.

Đương nhiên, Mạnh gia sẵn sàng cho nhiều tiền hơn, nhưng đây là giá đã đàm phán trước đó, Tiêu Vân Chước cũng không thích lật lọng, hơn nữa năm trăm lượng bạc, so với lúc trước nàng ở Quan Tây kiếm được nhiều hơn.

Phải biết rằng những bách tính bình thường đó tìm nàng làm việc, cũng chỉ có thể kiếm được mấy đồng, mấy chục đồng.

Tiểu quỷ có thể đưa mấy vạn lượng bạc làm chân chạy vặt như Hồ Thăng lại càng hiếm như lá mùa thu, phần lớn quỷ hồn đều không có gì cả, nhiều lúc phải là nàng bỏ tiền ra mới được.

Tiêu Vân Chước theo thường lệ giữ lại một nửa cho mình dưỡng lão.

Hơn phân nửa số còn lại thì một phần để lúc cần lấy đi làm từ thiện, còn một ít thì để dùng lúc độ hồn.

Gần đây tài vận của nàng thật tốt, thật vui vẻ.

Tiêu Vân Chước về nhà bước chân nhẹ nhàng mười phần, nhưng lại không biết bầu không khí trong nhà u ám, giống như mưa to gió lớn ùn ùn kéo đến.

"Đại tiểu thư trở về rồi!" Nàng vừa xuất hiện, hạ nhân đã kinh hô một tiếng, vội vàng chạy đi báo.

Tiêu Vân Chước không hiểu, mơ màng trở về viện tử của mình.

Rất nhanh, Tiêu Trấn Quan bước nhanh đến.

Ông ấy hùng hùng hổ hổ, dường như có một khối đá lạnh lẽo to lớn chắn trước mắt, bờ vai rộng rãi uy nghiêm hơn gấp bội lần, quầng mắt thâm đen trông có vẻ rã rời, vừa xuất hiện, cẩn thận quan sát nàng một cái, sau đó trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Chước Nhi, đêm qua con đi đâu vậy?"

"Kiếm tiền." Tiêu Vân Chước thành thật nói.

Lúc nàng nói chuyện, nữ quỷ nàng mang về từ bên ngoài kia khẽ tung bay sang hai bên.

Phụ thân nàng dù sao cũng ở lâu trong quân doanh, sát khí lạnh lẽo trên người cũng có tác dụng chấn nhiếp quỷ hồn nhất định, nói một cách đơn giản, dương khí của ông ấy thịnh, cơ thể khoẻ mạnh, lại thêm Tiêu gia có bảng hiệu do Tiên Hoàng ban thưởng và sát khí của lão tổ tông bảo vệ, giờ phút này nữ quỷ bị ép vào trạch viện, sức mạnh không đủ, run lẩy bẩy.

Nếu không phải có chú trói buộc của Tiêu Vân Chước, con quỷ này đã chạy từ lâu rồi.

Đương nhiên, cũng không phải tất cả đồ vật mà hoàng đế ban thưởng cho đều có tác dụng như vậy.

Hoàng đế khai quốc trên người mang đại công đức, dĩ nhiên không giống bình thường, tổ tông nhà nàng đã từng c.h.é.m g.i.ế.c vô số kẻ địch đếm không hết, chính là anh hùng thời loạn, có uy phong, nếu không có hai thứ này cộng hưởng che chở, tổ mẫu ở trên giường bệnh dây dưa lâu như vậy, đã sớm không chịu nổi.

Tiêu Trấn Quan bất ngờ.

"Trong nhà để con thiếu ăn thiếu mặc hay sao?" Tiêu Trấn Quan vô ý thức nói ra.

Nói xong, đột nhiên phát hiện ra y phục mà nữ nhi mặc... là của phường vải Cao Thăng tặng.

Hôm nay làm thế nào cũng không tìm thấy con, trong lòng ông ấy sốt ruột, nên đã gọi lão quản gia tâm phúc kia tới, bảo ông ta điều tra một chút.

Vừa điều tra được thì biết, lúc nữ nhi về nhà, ngay cả một bộ quần áo đẹp đẽ cũng không có.

"Lúc trước ở bên ngoài cuộc sống của con chính là như vậy, nếu phụ thân cảm thấy hành vi của con không ổn, vậy... về sau con chỉ có thể cải trang, ra ngoài không tự xưng là người Tiêu thị nữa..." Tiêu Vân Chước nhẹ nhàng thương lượng.

Nàng cũng hiểu, người của gia tộc lớn, đều cần thể diện.

Nhưng nếu bảo nàng không được ra khỏi cửa, việc này liên quan đến tính mạng của nàng, bởi vậy nàng có thể thu liễm một chút, cố gắng hết sức để vẹn cả đôi đường.