Huyền Môn Thần Toán Bói Quẻ Quá Linh Toàn Kinh Thành Chấn Động

Chương 82



Lão nô tra ra được, đêm qua Điền Hữu Vinh bảo người cầm bức hoạ của đại tiểu thư đến những nơi như Xuân Hương Lâu tìm người, trong lời nói mặc dù không nhắc đến người trong bức họa là đại tiểu thư của Tiêu phủ chúng ta, nhưng nếu có người có lòng tò mò, vậy thanh danh của đại tiểu thư ở toàn kinh thành sẽ mất sạch." Lão quản gia già nua tiếp tục nói.

"Bốp!"

Tiêu Trấn Quan trực tiếp đập bàn, phẫn nộ đứng lên.

Xuân Hương Lâu là chỗ thế nào chứ? Chỉ có nữ tử bi thảm nhất trên đời mới có thể lưu lạc tới nơi đó.

Ông ấy chỉ bảo Điền Hữu Vinh cầm bức hoạ đến các khách điếm hỏi một chút, tên chó c.h.ế.t này lại làm như thế sau lưng ông ấy.

Tiêu Trấn Quan thật sự không nghĩ tới Điền quản gia lại lớn gan như vậy, thậm chí trước đó, ông ấy vẫn khá tín nhiệm Điền quản gia, Khương thị thật ra cũng không có sở trường quản lý nhà cửa, trên dưới Tiêu phủ có thể duy trì gọn gàng ngăn nắp như này cũng may nhờ có bản lĩnh của Điền quản gia.

Nhưng bây giờ ông ta lại "quá" có bản lĩnh rồi.

"Người đâu, trói Điền Hữu Vinh lại." Tiêu Trấn Quan lập tức nói, nói xong, nhìn về phía lão quản gia: "Mã thúc, chuyện trong nhà này, còn phải làm phiền thúc chú ý một chút."

Khi còn bé, phụ thân ông ấy không quản chuyện nhà, xưa nay lại càng không hoàn toàn làm tròn trách nhiệm của người cha, phần lớn là Mã quản gia ở bên cạnh ông ấy, thân phận gần như trưởng bối, dạy ông ấy không ít thứ.

Bây giờ tuổi tác của Mã quản gia đã lớn, nhi tử mình cũng do ông ấy quản lý, còn phải tiếp tục quan tâm nữ nhi mình, điều này khiến Tiêu Trấn Quan cảm thấy rất áy náy.

"Chỉ cần lão gia còn có lúc dùng đến lão nô, lão nô cho dù có liều mạng cũng sẽ không tiếc." Mã quản gia vội vàng nói.

Tâm trạng của Tiêu Trấn Quan rất nặng nề.

Bắt Điền quản gia lại thì dễ, nhưng xử trí thế nào thì...

Chỉ sợ Khương thị sẽ làm ầm lên với ông ấy.

"Trước tiên cứ bịt miệng lại nhốt vào kho củi, đợi phu nhân trở về, rồi lại xử lý tiếp." Tiêu Trấn Quan do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn cảm thấy phải cho thê tử mấy phần mặt mũi.

Dù sao Điền quản gia cũng là người mà Khương thị tín nhiệm, cho dù muốn xử lý, cũng phải qua tay Khương thị.

Mã lão quản gia muốn nói lại thôi, yên lặng cúi đầu.

Ông ấy thấy, lão gia cái gì cũng tốt, nhưng chỉ có một điều, là quá nặng tình cảm.

Lão gia chịu ảnh hưởng sâu sắc từ lão thái gia, tận mắt nhìn thấy lão thái gia háo sắc ham mê dục vọng, cuối cùng mất mạng mất cả thanh danh của gia đình, cho nên sau khi lấy Khương thị về, đối với phu nhân vô cùng yêu thương, sợ đối phương có nửa điểm tổn thương.

Nhưng ông ấy là gia chủ, đáng lẽ nên lấy tương lai làm đầu, chiều theo Khương thị mọi nơi, chẳng khác nào đặt vận mệnh của cả nhà vào trong tay phu nhân.

Nếu như Khương thị có tài đức và học thức như lão thái thái, lựa chọn như vậy cũng coi như không có sai lầm gì lớn.

Nhưng Khương thị lại không có, bà ta là con dâu do lão thái gia chọn lúc hồ đồ, căn bản không phải người đáng tin.

Chỉ là chuyện này, ông ấy không khuyên được.

Đều nói trong nhà hoà thuận mọi sự đều hưng thịnh, nếu như lão gia nhà mình không thể tỉnh ngộ, vậy có người châm ngòi thì sẽ chỉ khiến mâu thuẫn trong nhà không dứt.

Trong lòng Điền quản gia vốn dĩ đã có hơi thấp thỏm không yên, nhất là khi ông ta biết lão gia mời Mã lão quản gia ra mặt, loại bất an kia lại càng lên tới cực điểm.

Quả nhiên, chẳng bao lâu, ông ta đã bị trói lại.

Chắc chắn là đại tiểu thư tố cáo rồi.

Trong lòng ông ta cực kỳ sợ hãi.

Nhưng sự sợ hãi này cũng không kéo dài quá lâu.

Lão gia chỉ nhốt ông ta vào trong kho củi canh chừng, hiển nhiên là đợi phu nhân trở về, mà chỉ cần phu nhân trở về, vậy thì tất cả mọi thứ ông ta cũng không sợ nữa.

Chuyện năm đó ông ta làm, đều là do phu nhân sai khiến.

Sau khi Tiêu Vân Chước trở về, Đông Trì cũng kể lại chuyện đã xảy ra trong nhà cho nàng nghe.

Nàng cũng hơi kinh ngạc, bản thân mình chỉ là đi ra ngoài làm chút chuyện, lại ầm ĩ đến mức tìm người trên toàn thành?

Sự quan tâm của người phụ thân già nhà nàng quả thực bất ngờ, xem ra sau này lúc đi ra ngoài, phải nhớ đến người nhà một chút.