Lão thái thái nghe vậy trong lòng xoắn xuýt: "Sau đó thì sao?"
Tiêu Vân Chước lại yên lặng thì thầm một tiếng "ngu ngốc."
Cái gì mà không cẩn thận? Rõ ràng chính là đụng phải tiểu nhân.
"Trước đó muội muội đưa cho con hòn đá này..." Tiêu Văn Dũ nhanh chóng lấy ra: "Thứ này nhìn thì xấu, thật sự không nghĩ tới khi rơi vào trong nước, có thể chiếu ra bảy màu sắc, đêm qua con mặc y phục tối màu, sau khi rơi xuống nước không dễ phát hiện ra được, may mà có hòn đá này, khiến cho người khác chú ý, mới có thể nhanh chóng vớt con lên."
Hắn biết bơi, cho nên không coi nạn c.h.ế.t đuối này của muội muội ra gì.
Nhưng cho dù có kỹ năng bơi tốt, trong lúc đầu óc không tỉnh táo lại còn bị chuột rút, cũng không có tác dụng.
Trời lạnh như vậy, ngâm ở trong nước trong chốc lát cũng đã cảm thấy xương cốt cứng lại, nhưng nếu không có hòn đá kia, chỉ sợ phải qua một lúc lâu nữa mới được cứu, dĩ nhiên sẽ bệnh nặng một trận.
"Thế thì cũng thật sự nguy hiểm!" Lão thái thái nắm lấy hòn đá như một món bảo bối, liên tục thở dài.
"Đại ca, huynh không nghĩ tới, người khác không thể phát hiện ra huynh, không phải là bởi vì y phục của huynh tối màu, mà chính là có người cố ý che giấu, cho nên mọi người mới không nhìn thấy huynh đang giãy dụa trong nước sao?" Tiêu Vân Chước không nói thêm chỉ nói: "Gần đây huynh không may, đụng vào tiểu nhân, chắc chắn là bị gài bẫy."
"..." Thật ra không phải Tiêu Văn Dũ không nghĩ tới.
Nhưng chuyện này, nói ra sợ tổ mẫu và phụ thân lo lắng, hơn nữa còn không có chứng cứ, hắn không thể tuỳ ý đổ oan cho người ta.
Kết quả bị muội muội nói thẳng ra như vậy, ít nhiều cũng có chút đau lòng.
"Muội muội con nói không sai, Đại Lang, con nên có lòng đề phòng người khác, tuyệt đối không thể để tình cảm nhất thời che mờ hai mắt!" Tiêu Trấn Quan thấu hiểu rất rõ chuyện này, cho nên giờ phút này vô cùng nghiêm túc dạy bảo nhi tử.
Tiêu Văn Dũ phát hiện trong nhà kỳ quái.
Lão thái thái không đúng, phụ thân lại càng không đúng hơn.
Trước đây phụ thân luôn dạy bảo hắn... Nhất định không thể giống tổ phụ phóng túng đa tình như vậy, phải trọng tình trọng nghĩa! Kết giao nhiều bạn bè đừng ham mê nữ sắc.
Bây giờ mới bao lâu không gặp, lại bắt đầu dạy bảo hắn phải có lòng đề phòng người khác rồi hả?
"Phụ thân chỉ dạy rất đúng, nhi tử cũng có chút nghi ngờ, chỉ là cũng không có chứng cứ, cho nên dự định về sau sẽ cách xa và phòng bị hơn chút, tuyệt đối sẽ không lại trúng chiêu." Tiêu Văn Dũ lập tức nói với vẻ từng trải.
Nhưng, Tiêu Vân Chước lại lắc đầu.
"Không, đại ca, huynh mạnh miệng quá sớm, ta cảm thấy huynh vẫn sẽ bị người hại." Tiêu Vân Chước vô cùng nghiêm túc quan sát mặt hắn: "Gần đây vận số của huynh không tốt, dễ chọc đến tiểu nhân, tai hoạ đã thành hình rồi, nếu như cưỡng ép tránh thoát ngược lại không tốt, cho nên đề nghị huynh tốn chút tiền bạc để hóa giải, chỉ là tai hoạ sẽ ít đi, cho dù có bị tổn thương, cũng không lớn."
Tiêu Văn Dũ nghe vậy sửng sốt một chút.
Tiêu Trấn Quan muốn nói lại thôi.
Bởi vì Khương thị, Tiêu Trấn Quan chỉ cảm thấy ở trước mặt nữ nhi không có uy danh, càng không có tư cách giáo huấn nàng, cho nên lúc này nhẫn nhịn một bụng lời nói, cứ vậy không mở miệng.
Lão thái thái thì cảm thấy Tiêu Vân Chước đáng thương, những lời nói nhảm này... nói càng nhiều thì càng cảm thấy nàng thảm.
Nhưng Tiêu Văn Dũ lại khác.
Chuyện c.h.ế.t đuối, trúng một lần.
Hắn cảm thấy, muội muội nhà mình tốt xấu gì cũng đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, chưa biết chừng thực sự biết chút bói toán tướng thuật.
Cho dù lời này là nói hươu nói vượn, nghe một chút hắn cũng không tổn thất, lại phối hợp với muội muội còn có thể khiến cho nàng vui vẻ, tại sao không làm?
Thế là Tiêu Văn Dũ mười phần cưng chiều khẽ cười, gọi thư đồng tới, móc từ trong rương sách ra một cái nghiên mực, đặt vào tay Tiêu Vân Chước.
"Vi huynh không dư dả gì, nghiên mực này chính là một hảo hữu tặng cho ta, ta chuyển tặng lại cho muội, xin tiểu muội lại thay ta... hoá giải một chút?" Tiêu Văn Dũ ôn hòa nói ra.
Hắn cũng đã nghĩ rõ ràng, lần trước muội muội cho hắn hòn đá kia, hẳn là bởi vì hắn bỏ ra năm mươi lượng bạc.