Đi vào trong Lâu Phỉ Phân Đà, Tuyết Phong đi theo vài tên đệ tử, bắt chuyện làm quen hỏi thăm, cùng bọn họ đi vào một tòa lầu các, để hai chữ nghị sự, hắn cùng mấy tên kia đứng ngây ngắn ở một gốc.
Một tên to con vỗ bàn, tức giận quát " Đà Chủ thật không công bằng, cùng Thập Tự Bang chiến đấu, thế mà không cho chúng ta đi, ta muốn đi đánh nhau ".
Một nữ nhân khác mĩm cười, nhẹ giọng nói " Ngươi cũng đừng trách Đà Chủ, vì đề phòng tên tiểu ma đầu kia, Đà Chủ mới để chúng ta lại, bảo vệ phân đà an toàn, Tích Sát Phân Đà chính là lời nhắc nhở ".
Một tên nam tử khác, cũng hùng hổ không thua kém " Nhưng đã nửa năm rồi, có thấy hắn đâu, chắc là hắn sợ chúng ta gài bẫy, nên không dám tới chỉ là một tên nhác gan mà thôi, ta muốn chém giết Thập Tự Bang ".
- " Được, ta đồng ý cho ngươi đi, ngươi đi đi ".
Người trung niên ngồi trên ghế cao, lạnh lùng nói với tên nam tử kia, gương mặt không chút cảm tình, hai tròng mắt chỉ là một màu đỏ, hắn là phó Đà Chủ Lâu Cô.
Tên nam tử kia sợ hãi, co rụt đầu lại ngồi xuống ghế, không còn hùng hổ nửa, Lâu Cô nhìn hắn nói " Ta cho ngươi đi, sao ngươi không đi ".
Tên nam tử kia cười cười nói " Không dám ".
Lâu Cô lạnh giọng nói " Đà Chủ đang chiến đấu, giao Lâu Phỉ Phân Đà cho chúng ta bảo vệ, lam tốt nhiệm vụ của mình đi, đừng có lơ là mà hỏng chuyện, nến tên kia xuất hiện lập tức đem hắn giết ".
- " Vâng ".
Tuyết Phong âm thầm nở nụ cười, cũng may hắn không xong vào, giả dạng để vào thám thính, mới biết được còn có một phó Đà Chủ, cũng là cường giả Dục Huyết cảnh, âm thầm thở ra một hơi, hắn có thể đỡ được một vai chiêu, nhưng muốn giết cường giả Dục Huyết cảnh, quả thật rất khó hắn không làm được.
Lần trước giết được Tam Nhãn Thiên Hồ, là nhờ vào Liệt Không Đao, với con cáo già kia thân thể yếu, nên hắn mới có thể đánh nó bị thương, nhưng còn tu sĩ cường giả Dục Huyết cảnh thì khác, muốn giết được nó dễ hơn làm, sợ là giết không được còn mất luôn mạng.
Tuy nói là canh chừng nghiêm ngặt, nhưng mấy tên kia bản tính vẫn như cũ, ăn chơi hoan lạc uống rượu cờ bạc, tất cả đệ tử Lâu Phỉ Phân Đà đều tập trung mở yến tiệc, ngay cả Lâu Cô cũng tới, hắn rất tự tin vào bản thân, nên không e ngại điều gì.
Tuyết Phong nhìn thấy cảnh này, thì chợt nảy ra một ý nghĩ, hắn lấy ra một lọ thuốc, bên trong chức một chút chất lỏng màu đen, Tuyết Phong nở nụ cười đầy tà khí, nhẹ nhàng nói " Để ta tăng thêm độ vui cho các ngươi, một chút gia vị sẽ bùng nổ cuộc chơi ".
Hắn đi vào khu nhà để rượu, đổ vào một ít chất lỏng màu đen vào trong từng bình rượu, chỉ chốc lát đã đổ xong, hắn mĩm cười nói " Độc Ly Tâm Xà, cũng may lần trước ta ép lấy độc, bây giờ có chỗ dùng rồi, haha không biết độc Ly Tâm này mạnh cỡ nào, thật là mong chờ ".
Tuyết Phong rời đi không lâu, thì có hai tên đệ tử đi tới, đem rượu khiêng đi, buổi tiệc rất sôi động, những tên này ai uống cũng khí thế, mấy chục bầu rượu chốc lát đã hết sạch.
Một tên râu quai nón đi tới, vỗ vai Tuyết Phong nói " Huynh đệ, sao ngươi không uống, nào nào uống cùng ta một ly ".
Tuyết Phong đẩy tay hắn ra, hành động của Tuyết Phong chọc tức tên kia, hắn tức giận đập chén rượu, quát lên " Ta có lòng mời ngươi ly rượu, mà ngươi từ chối ngươi khinh ta sao, có tin ta giết ngươi không ".
Phốc
Hắn vừa nói xong, Tuyết Phong đã một đấm, đánh thủng lòng ngực hắn, một đấm đánh chết hắn, thi thể trợ to mắt ngã xuống đất, không kịp la lên tiếng nào.
- " Này, ngươi muốn phản sao, giết người của mình, ngươi chán sống rồi ".
Nhiều người phát hiện la lên, định xong tới giết Tuyết Phong, nhưng bọn họ vừa đứng lên đã ngã ngục xuống đất, mặt mày tím ngắc co giật liên tục, chỉ vài cái cái chớp mắt, mấy tên này đã chết.
Sự việc này làm những người nơi đây, kinh hoảng đứng dậy, toàn trường im lặng dừng lại cuộc vui, vài tên cằm đầu như tên to con kia, và Lâu Cô đi tới, nhìn kỹ những thi thể kia, Lâu Cô trầm giọng nói " Trúng độc ".
- " Trúng độc sao ".
Lâu Cô nhìn qua Tuyết Phong, lạnh lùng nói " Là ngươi hạ độc sao, ngươi muốn làm gì đây ".
Tất cả mọi người đều nhìn qua Tuyết Phong, là hắn khơi đầu giết người, sau đó trúng độc mà chết, Tuyết Phong cười to nói " Ta tới giết người, đâu rãnh đi hạ độc ".
Lâu Cô híp mắt lại nói " Ngươi là tên tiểu ma đầu kia ".
Tuyết Phong cười tà nói " Ta gọi tiểu ma đầu, vậy các ngươi đều là đại ma đầu, đại đại ma đầu, hahaha ".
Tên to con tức giận, xong lên đánh tới Tuyết Phong, bản tính hằn nóng nảy hung tàn, không thèm nói nhiều, lập tức xong tới đánh nhau, hắn mạnh về thân thể, nên chỉ dùng nắm đấm để chiến đấu.
Tuyết Phong mĩm cười, nhưng ánh mắt và khí thế đều phát ra sát khí, một sự lạnh lẽo mang theo mùi huyết tinh phả ra, hắn cũng đấm ra một đấm, cùng tên to con va chạm
Đùng
Lực va chạm vô cùng mạnh, phản chấn đem bọn họ tách ra, tên to con cười âm lãnh nói " Thú vị, như vậy chơi mới vui, đánh tiếp ".
Bịch
Nhưng hắn vừa định xong lên, độc tính bắt đầu bộc phát, ngã cấm đầu xuống đất co giật, mấy người Lâu Cô giật mình, vội nhìn xung quanh, những tên đệ tử kia đều chết hết, một cơn gió lạnh thỏi qua, làm bọn họ rùng mình, bọn họ khi nảy lo nhìn chằm chằm Tuyết Phong, không để ý xung quanh, bây giờ nhìn lại tất cả đều chết hết.
Do bọn họ tu vi cao hơn, nên độc tính bộc phát chậm hơn, nhưng tên to con vừa ngã xuống, tiếp theo sau là bọn họ, Lâu Cô nhanh chóng phong bế kinh mạch, ngăn ngừa độc tính bộc phát.
Lâu Cô tức giận, sắc mặt âm trầm quát " Là do ngươi hạ độc, cần gì phải giả vờ ".
Tuyết Phong lắc đầu nói " Ngươi thật kì, đã nói là không phải ta mà ".
- " Ngươi, mau đưa thuốc giải ".
Tuyết Phong thở dài nói " Ta bất lực, không phải ta hạ độc, sao có thuốc giải mà đưa ".
Hắn làm gì có thuốc giải, giết Ly Tâm Xà xong, hắn ép chất độc ra, chứ có phải hắn pha chế đâu, mà có thuốc giải.
Lâu Cô quỳ một chân xuống đất chống đỡ, những tên kia đều cố gắng cầm cự, nhưng độc tính quá mạnh, bọn họ sấp không chống đỡ nổi, Tuyết Phong lấy ra thanh Phong đao, từ từ đi tới.
Lâu Cô sợ hãi nói " Chuyện gì cũng từ từ nói, chúng ta có thể thương lượng mà, ngươi muốn gì chúng ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi bỏ qua cho chúng ta một mạng ".
Tuyết Phong lắc đầu nói " Không, ta không muốn gì, ta chỉ muốn mạng của các ngươi, các ngươi có thể chết được rồi ".
Phốc
Phốc
Từng cái đầu bị chém xuống, Tuyết Phong ra tay nhanh gọn, không một chút chần chừ, Phong đao chém xuống mấy người Lâu Cô đều không thoát được, từng cái đầu mắt trợn trừng, đều không cam tâm mà chết, nhất là Lâu Cô hắn là cường giả Dục Huyết cảnh, chỉ là quá tự tin vào bản thân, và thực lực của mình, chỉ cần Tuyết Phong xuất hiện, hắn một tay cũng có thể bóp chết, nhưng nào ngờ là Tuyết Phong lại chơi hạ độc, không đánh cũng giải quyết được.
Lâu Phỉ Phân Đà vốn có hơn sáu trăm người, nhưng hơn bốn trăm người đi theo Lâu Phỉ đánh với Thập Tự Bang, tại phân đà không tới hai trăm người, lần này không có máu me chảy ra, toàn là xác người tay chân tím ngắc, một trận chiến không hề mất sức quá nhiều.
Tuyết Phong đi vòng quanh Lâu Phỉ Phân Đà, muốn tim bảo khố của bọn họ, rất nhanh hắn liền tìm tới, nhưng bị lực lương bao bọc khóa chặt lại, Tuyết Phong cầm Phong đao chém liên tục, nhưng không hề hắn gì.
Hắn thôi động Đại địa tinh thể thuật, chém ra từng đao thật mạnh, nhưng cũng chỉ rung lắc một chút mà thôi, nhưng hắn không từ bỏ, điên cuồng chém vào màn chắn lực lượng kia.
- " Ta không tin ta không chém bể ngươi ".
Keng keng
Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng hắn cũng chém nát màn chắn, hắn thở ra từng hơi mệt mỏi, đôi tay của hắn có tê dại, Tuyết Phong từ từ bước vào bên trong, vừa đi vào thì hắn ngây người, bảo vật chất thành đống, binh khí chất thanh từng hàng dài, kỳ trân dị bảo đều được chất đầy cả bảo khố.
Tuyết Phong thẩn thơ bước đi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào từng đống bảo vật, nước miếng sấp chảy xuống, trong đầu như đánh trống reo hò, đại phát tài đại phát tài.
- " Tụ Bảo Giới ".
Tuyết Phong cầm lên một cái túi, mình phong cách của chiếc túi này, hắn liền nhìn ra đây là Tụ Bảo Giới, có hơn hai mươi cái, cấp bậc không đồng đều.
Tuyết Phong cầm lấy một cái, nhanh chân đi thu gom hết hết bảo vật, phân chia ra từng loại vào một cái túi, loay hoay cả buổi hắn mới phân chia thu gom xong.
Tâm trạng vui mừng, tinh thần đại phấn chấn, hắn vô cùng vui vẻ, nhìn ngắm một vòng không còn soát cái gì, thì hắn mới bước chân rời đi, đi ra khỏi Lâu Phỉ Phân Đà, hắn nhắm tới một hướng của phân đà khác bay đi.
Tố Hồng Phân đà, Đà Chủ là một nữ nhân, nằm cách Lâu Phỉ Phân Đà hơn hai mươi ngàn dặm, mất hơn canh giờ Tuyết Phong mới đi tới, nhưng vừa tới hắn liền nghe thấy tiếng chiến đấu kịch liệt.
Thu lại khí tức, hắn âm thầm đi tới gần, muốn xem xem là ai đã tới trước hắn, hắn còn chưa kịp tới là có người đánh trước rồi, nhẹ nhàng đứng trên một nhánh cây to, giương mắt nhìn về phía trận chiến.
Một đám đệ tử Tố Hồng Phân Đà, vây quanh nhóm lại vài người bên trong, từng tiếng đao kiếm va chạm, những người bị vây đang gặp nguy hiểm, còn những tên đệ tử kia thì reo hò đầy vui vẻ.
Từ bên kia truyền ra tiếng gào to " Cổ Thất, ngươi mau chạy đi, ta mở đường cho ngươi, ngươi không thể chết ở đây ".
Cổ Thất
Một cái tên quen thuộc, cùng với giọng nói khi nảy cũng rất quen, là của Cổ Ngũ, không lẽ là ba anh em bọn họ, là bọn họ tới để trả thù, bọn họ chưa có chết.
Tuyết Phong vui mừng, nhưng hắn lại biến sắc, ba anh em bọn họ đang bị vây bên trong, bọn họ đang gặp nguy hiểm, không nghĩ ngợi Tuyết Phong bay tới, muốn giải cứu ba anh em bọn họ.