- Ta biết ngươi sẽ nói như vậy mà. Đã như vậy ta sẽ làm một thí nghiệm a, Luyện Dược Sư ở đây cũng có không ít, có lẽ có thể hiểu rõ. Tử Nguyên Dịch là một loại vật liệu khá là đặc thù, tuy rằng đã trải qua luyện chế nó có thể hoàn toàn hòa vào bên trong đan dược. Thế nhưng trong nó lại có một lượng nhỏ vật chất Tử Nguyên Tinh bao nhiêu thì sẽ không thay đổi, Tử Nguyên Tinh và tinh hoa nguyên tố thủy kết hợp với nhau sẽ thay đổi màu sắc của nguyên tố thủy. Màu sắc càng đậm thì đại biểu cho loại vật chất này càng nhiều.
Diệp Huyền nói xong, trong tay đột nhiên xuất hiện mấy cái ly thủy tinh, sau đó lại đổ vào trong đó một loại chất lỏng không màu, nói:
- Chư vị, đây chính là tinh hoa nguyên tố thủy, kính xin các Luyện Dược Sư ở đây lên trên kiểm tra một hồi.
Trong đám người nhất thời có vài tên Luyện Dược Sư đi ra, trong đó bao gồm Chân Đồng kia cũng ở bên trong, sau khi kiểm tra một phen, cả đám gật đầu nói:
- Quả thực là tinh hoa nguyên tố - thủy.
Diệp Huyền lập tức đem Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các và Chướng Nguyên Đan mà Thiên Lang tiểu đội đem ra phân biệt vứt vào bên trong hai cái ly thủy tinh, quả nhiên tinh hoa nguyên tố thủy trong hai cái ly đã bắt đầu biến thành màu tím, chỉ là Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các là màu tím nhạt, mà Chướng Nguyên Đan mà Thiên Lang tiểu đội đem ra đã biến thành màu tím đậm, chỉ cần nhìn một chút là đã có thể phân biệt nhìn ra được, hết sức rõ ràng.
- Quả nhiên là màu sắc không giống nhau.
Có người kinh hô.
Diệp Huyền lạnh nhạt nói:
- Ở bên trong chư vị ở đây có ai từng mua Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các hay không? Có thể Chướng Nguyên Đan của chính mình ném vào trong tinh hoa nguyên tố này a. Yên tâm, tổn thất một hạt, Tú Nhất Các ta sẽ bồi thường gấp đôi.
- Ta tới.
Một tên võ giả vừa mua Chướng Nguyên Đan đi lên phía trước, ném vào một hạt Chướng Nguyên Đan vào một ly thủy tinh trong đó. Màu sắc của tinh hoa nguyên tố bên trong bắt đầu từ từ biến hóa, quả nhiên cũng đã biến thành màu tím, chỉ là màu sắc sâu cạn lại giống như đúc Chướng Nguyên Đan của Tú Nhất Các trước đó ném vào trong bình, là màu tím nhạt.
So sánh với màu tím đậm của Thiên Lang tiểu đội rõ ràng đã có sự khác nhau.
Sau đó lại có hai tên võ giả từng mua Chướng Nguyên Đan đi lên phía trước, hai người này cũng đều là người của Khu Tây thành, mọi người khá là quen thuộc, đương nhiên sẽ không làm bộ.
Hai người lấy ra Chướng Nguyên Đan, màu sắc cuối cùng tạo thành vẫn giống như đúc của Tú Nhất Các.
- Mọi người đã nhìn rõ ràng hay chưa?
Diệp Huyền cười nhạt.
Mọi người bắt đầu liên tục nghị luận, quả thực như Diệp Huyền từng nói, tất cả đan dược Chướng Nguyên Đan được mua từ Tú Nhất Các đều có màu sắc giống như đúc. Bên duy nhất không giống là Chướng Nguyên Đan mà Thiên Lang tiểu đội lấy ra.
- Lẽ nào lời thiếu niên này nói chính là thật sự? Chướng Nguyên Đan mà Thiên Lang tiểu đội đem ra quả thực không phải là mua từ trong Tú Nhất Các?
- Khác nhau rõ ràng như thế mà Hồng Đức đại sư lại không phát hiện ra?
- Lẽ nào Tú Nhất Các bị oan uổng?
Chung quanh truyền đến các loại tiếng nghị luận, truyền vào trong tai Hồng Đức đại sư và Tự Văn Lâm, làm cho sắc mặt hai người càng ngày càng âm trầm.
- Hồng Đức đại sư, không biết thứ mà ta mới vừa phân tích có đúng hay không, có đạo lý hay không?
Diệp Huyền cười mỉm nhìn Hồng Đức, lạnh lùng nói.
Nhiều Luyện Dược Sư nhìn vào như vậy, tự nhiên Hồng Đức không có cách nào cãi lại, hắn hừ lạnh nói:
- Ta thừa nhận, quả thực hai viên đan dược này có hỏa hầu và phân lượng vật liệu có khác biệt, vừa nãy ta cũng chỉ là nhất thời sơ sẩy, không thể nhìn ra. Chỉ có điều Luyện Dược Sư của Tú Nhất Các các ngươi cũng không không nhìn ra được sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Ngươi thừa nhận là tốt rồi.
- Chỉ có điều.
Khóe miệng Hồng Đức đại sư đột nhiên nở nụ cười trào phúng, thanh âm cũng đột nhiên trở nên cao vút, cười lạnh nói:
- Lúc trước quả thực ngươi đã nghiệm chứng ra hai viên đan dược này không giống nhau, thế nhưng điều này cũng chỉ chứng minh là hai viên đan dược này quả thực có sự khác biệt. Thế nhưng vẫn không có cách nào chứng minh được đan dược mà Thiên Lang tiểu đội mua không phải là của Tú Nhất Các các ngươi a.
- Đúng.
Tự Văn Lâm vốn sắc mặt âm trầm cũng kích động nói:
- Thí nghiệm vừa nãy của ngươi chỉ có thể chứng minh hai viên đan dược một viên có độc, một viên không có độc. Thế nhưng không có cách nào chứng minh đan dược có độc không phải đến từ Tú Nhất Các các ngươi. Nói không chừng, là Xương Nguyên đại sư này khi luyện chế đột nhiên hồ đồ, cho vào thêm một phần Tử Nguyên Dịch, dẫn đến luyện chế ra Chướng Nguyên Đan có độc.
Tự Văn Lâm nói năng hùng hồn.
Xương Nguyên cả giận nói:
- Ngươi nói láo, Chướng Nguyên Đan mà lão phu luyện chế không có một ngàn, cũng có tám trăm, sao lại hồ đồ cơ chứ?
Ánh mắt Tự Văn Lâm âm trầm lạnh nhạt nói:
- Nhưng huynh đệ ta quả thực là ăn đan dược của Tú Nhất Các các ngươi mới trúng độc mà chết, các anh em bên cạnh ta đều tận mắt nhìn thấy, điểm ấy không thể nghi ngờ. Còn Xương Nguyên đại sư ngươi đột nhiên hồ đồ, tuy rằng xác suất rất nhỏ, thé nhưng cũng không phải là không thể được, ai có thể bảo đảm khi mình luyện chế sẽ vĩnh viễn không xuất hiện một điểm sơ suất cơ chứ.
Mọi người vừa nghe qua cũng cảm thấy quả thực có lý. Dù sao các Luyện Dược Sư khi đang luyện chế đan dược, đột nhiên xảy ra bất ngờ kỳ thực là chuyện không thể bình thường hơn được. Xương Nguyên của Tú Nhất Các luyện chế ra nhiều Chướng Nguyên Đan như vậy, tình cờ sai lầm một lần cũng không phải là không thể được.
Tô Tú Nhất lạnh lùng nói:
- Xương Nguyên từ lúc vừa mới bắt đầu đã nói, đan dược này không phải là do hắn luyện chế, trước đó Dược lão cũng đã chứng thực.
- Ha ha, ngươi nói phải thì là phải sao?
Tự Văn Lâm lạnh lùng nói:
- Người của Tú Nhất Các các ngươi ta không tin được, ta chỉ tin tưởng Hồng Đức đại sư.
Hồng Đức lắc đầu một cái, trong đáy mắt xuất hiện vẻ sắc lạnh, nói:
- Ta thừa nhận lời trước đó vị tiểu huynh đệ này nói rất có lý, thế nhưng viên thuốc này rốt cuộc có phải là do Xương Nguyên luyện chế ra hay không thì lão hủ lại không dám xác định. Còn trước đó bọn họ nói cái gì mà khí tức giống hay không, lão hủ không tin những thứ này.