Căn cứ quy luật bình thường, giá cả một viên đan dược lục phẩm cùng một loại bảo vật thất giai, kỳ thực là đồng giá, coi như Trùng Tôn Đan này công hiệu mạnh hơn một chút, tối đa cũng chỉ hơn chút, nhưng tuyệt đối là không cách nào đổi được ba loại bảo vật thất giai.
Thứ hai, là đối phương ghi nơi xuất phẩm, khiến người ta có chút không tìm được manh mối.
Ở trung tâm giao dịch bán ra đồ vật, có rất ít ghi rõ nơi sản xuất, thậm chí có người, hết sức nghĩ biện pháp ẩn nấp khởi nguồn cùng tin tức đồ vật.
Trùng Tôn Đan này, là đánh vỡ đặc điểm kia, khiến người ta có chút không hiểu.
- Ồ, các ngươi có phát hiện hay không, Trùng Tôn Đan này quảng cáo, thời gian tựa hồ hơi dài.
Đúng lúc này, đột nhiên có người nghi hoặc nói.
Mọi người dồn dập tỉnh ngộ, đúng vậy, đã nửa phút trôi qua, tin tức của Trùng Tôn Đan làm sao còn ở trên màn ảnh?
- Huyền Quang Các đến cùng vì Trùng Tôn Đan này đánh quảng cáo bao lâu?
Mấy người không nhịn được bắt đầu tính giờ, bốn mươi giây, năm mươi giây, một phút.
Mãi đến tận sau một phút, quảng cáo có quan hệ tới Trùng Tôn Đan mới biến mất, khôi phục tin tức lưu động trước kia.
Một phút, lại là quảng cáo một phút.
Tất cả mọi người không khỏi trợn mắt ngoác mồm, ở trung tâm giao dịch, mười giây quảng cáo cần tiêu hao hai ngàn Huyền Thạch hạ phẩm, một phút là 12000 Huyền Thạch hạ phẩm.
Đương nhiên, bởi vì thời gian dài, vì lẽ đó một phút sẽ hơi rẻ hơn, nhưng cũng phải một vạn Huyền Thạch hạ phẩm.
Trời ạ, tên này lại dùng một vạn Huyền Thạch hạ phẩm, quảng cáo cho một viên đan dược lục phẩm sao?
Toàn bộ trung tâm giao dịch trong nháy mắt sôi trào, so với vừa nãy Hóa Tuyết Đan xuất hiện còn muốn náo động.
- Huyền Quang Các kia là ngu si sao? Hoa một vạn Huyền Thạch hạ phẩm quảng cáo cho đan dược lục phẩm? Một viên đan dược lục phẩm cũng chỉ giá trị hai, ba vạn Huyền Thạch hạ phẩm, bào đi thành phẩm, hắn còn có thể kiếm lời sao?
- Then chốt là tên này yêu cầu hối đoái, ít nhất cũng phải ba loại vật liệu thất giai, ta con mẹ nó, một loại vật liệu thất giai liền có thể đổi được một viên đan dược lục phẩm, hắn lại muốn ba loại, cũng không biết hắn là kẻ ngu si, hay coi người khác là kẻ ngu si.
- Ta xem người bán ra tuyệt đối là đầu óc động kinh, khà khà, cái giá này, có thể hối đoái vài viên Thăng Tôn đan khác, đan dược của hắn tuy công hiệu không tệ, nhưng dù sao chỉ có một viên, ai biết hắn nói thật hay giả.
- Nói đúng lắm, tuy tác dụng phụ của Thăng Tôn đan hơi lớn, đối với tu luyện về sau có ảnh hưởng nhất định, nhưng thắng ở giá cả tiện nghi, hơn nữa rộng khắp, tỷ lệ thành công cũng có khoảng năm phần, không tính thấp, có tài lực kia, ai còn mua đan dược này của hắn.
- Tại sao ta cảm giác Trùng Tôn Đan này như là lừa người nhỉ.
Đoàn người nghị luận sôi nổi, tất cả đều cười nhạo không ngớt, vừa bắt đầu mọi người đối với một viên đan dược như thế xuất hiện, còn khá hưng phấn, nhưng trong nháy mắt, toàn bộ trung tâm giao dịch tất cả đều là tiếng giễu cợt, tràn ngập xem thường.
Sau đó một tên Luyện Dược Sư ở Thiên Đô Phủ khá có tiếng nói, càng làm cho mọi người đối với Trùng Tôn Đan này tràn ngập xem thường.
Luyện Dược Sư kia nói, hắn trở thành Luyện Dược Sư mấy chục năm, xưa nay chưa từng nghe nói có đan dược Trùng Tôn Đan, cũng không biết là nơi nào đến ngoạn ý lừa người.
Câu nói này vừa ra, lập tức để mọi người đối với Trùng Tôn Đan định tính, là lừa người.
- Ha ha, nếu như người bán ra kia ở ngày thứ hai phát hiện không có một người trình vật liệu, phỏng chừng sẽ há hốc mồm, không công tiêu tốn một vạn Huyền Thạch hạ phẩm, ha ha.
Mọi người trào phúng nghị luận không ngớt, cũng chờ xem Huyền Quang Các gì kia xấu mặt.
- Diệp thiếu, yêu cầu của chúng ta, có phải là quá đáng một chút hay không?
Trước quầy trung tâm giao dịch, đám người Cát Phác Tử nghe người chung quanh nghị luận, cũng có chút thấp thỏm nói.
Trùng Tôn Đan này, chính là Diệp Huyền vừa nãy lấy ra bán đấu giá.
Kỳ thực Trùng Tôn Đan chính là Cô Mạnh Lan Đan, lúc trước Diệp Huyền một lần luyện chế ra mười viên, mình dùng ba viên, cho Đông Phương Tử Ti, Vân Ngạo Tuyết, Hạ Thất Tịch, La Thành cùng Trương Liệt một người một viên, còn sót lại hai viên ở trên người.
Bây giờ bán ra, chính là một viên trong hai viên còn lại.
Tô Tú Nhất cũng nói:
- Ở Thiên Đô Phủ, có thể lấy ra được lượng lớn vật liệu thất giai hối đoái đan dược, cũng chỉ có những thế lực lớn kia. Có điều trong những thế lực lớn kia thông thường đều có Luyện Dược Sư, coi như không có, cũng có thể ở một ít đan các mua được loại đan dược này, căn bản không cần a.
- Còn những tán tu kia, coi như muốn mua, cũng không có tài lực, đại đa số bọn họ, đều sẽ đi mua một ít đan dược tác dụng phụ lớn, nhưng giá cả tiện nghi đột phá.
Không thể không nói, tuy Tô Tú Nhất không phải Luyện Dược Sư, nhưng đối với người sử dụng phân tích rất đúng chỗ.
Ngay cả Đông Phương Hiên cũng ý tưởng giống nhau.
Một đám người trong lòng không khỏi thấp thỏm.
Nếu như Huyền Quang Các còn chưa mở nghiệp, liền trở thành trò cười trong miệng dân chúng Thiên Đô Phủ, vậy coi như đùa lớn rồi.
Diệp Huyền không nhịn được cười nói:
- Các ngươi yên tâm đi, ta định cái giá này, tự nhiên có dự định của ta, chỉ cần là người biết hàng, tự nhiên có thể phát hiện giá trị của Trùng Tôn Đan này, ngày mai sẽ có thể công bố.
Tuy mọi người lơ ngơ, nhưng nhìn thấy Diệp Huyền tự tin, cũng đều bất đắc dĩ gật gù, thầm nghĩ trong lòng: Hi vọng như thế a.
Trùng Tôn Đan xuất hiện, vẻn vẹn là mang đến một tia sóng lớn cho trung tâm giao dịch, rất nhanh sóng lớn này liền bình phục lại.
Vào giờ phút này, Lâm Tam như là phát điên, cả người điên cuồng lao ra trung tâm giao dịch.
Hắn vội vã cưỡi phi xa, xuyên qua vài con phố, đi tới khu vực trung tâm khu Đông thành của Thiên Đô Phủ, sau đó ở trong ánh mắt kinh dị của hai tên hộ vệ, vọt vào một phủ đệ xa hoa, thời khắc này, huyết dịch cả người hắn muốn sôi trào lên.
- Lâm Thiên thiếu gia, Lâm Thiên thiếu gia...
Trong miệng hắn lớn tiếng hô lớn.
- Tam thúc, ta ở đây, ngươi sốt ruột như vậy làm gì?
Trong viện, một thiếu niên ước chừng hai mươi tuổi nhắm mắt tu luyện, bị Lâm Tam quấy nhiễu, lập tức đứng lên.
- Lâm Thiên thiếu gia!
Trong miệng hắn thở hổn hển, kịch liệt chạy đi, để hắn chỉ là Vũ Tông cũng cực kỳ khó chịu, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.