- Có đạo lý của hắn? Hiện tại Lâm gia chúng ta, đã trở thành trò cười cho Thiên Đô Phủ, ngươi còn nói có đạo lý của hắn, hừ, ta xem con trai của ngươi là muốn đột phá muốn điên rồi, nhiều năm như vậy hắn lãng phí bao nhiêu tài nguyên gia tộc, lại còn nắm tài nguyên của gia tộc đi hối đoái Trùng Tôn Đan gì kia, quả thực là hồ đồ.
- Lâm Bạc Hùng, những bảo vật kia, đều là đồ vật tư nhân của Lâm Chiến ta, hoàn toàn là tài sản cá nhân, con trai của ta muốn dùng như thế nào, tự nhiên tùy ý hắn.
- Tài sản cá nhân?
Lâm Bạc Hùng xì cười một tiếng:
- Vật kia mặc dù là tài sản cá nhân của ngươi, nhưng cũng là một phần tài nguyên của gia tộc, con trai của ngươi nắm tài nguyên gia tộc quý giá như vậy, đổi những bảo vật khác cũng thôi, kết quả chỉ hối đoái một viên đan dược lục phẩm, này thuộc về tài nguyên gia tộc trôi đi, nhất định phải nghiêm trị.
Hai người nộ khí đằng đằng, lẫn nhau tranh luận, rất nhanh đi tới trong đình viện của Lâm Thiên.
Sau lưng bọn họ, còn theo một đoàn con cháu Lâm gia, từng cái từng cái nghị luận sôi nổi, xì xào bàn tán.
- Lâm Thiên đâu, để hắn lăn ra đây gặp ta.
Đá cửa lớn đình viện, Lâm Bạc Hùng nhìn thấy Lâm Tam bên trong, trực tiếp lạnh giọng nói.
- Chư vị đại nhân, Lâm Thiên thiếu gia đang lúc bế quan tu luyện, kính xin mấy vị tạm thời không nên quấy rầy.
Lâm Tam cả người run rẩy nói.
- Cái tên kia vào lúc này lại còn có tâm tình tu luyện, để hắn lập tức lăn ra đây cho ta.
Lâm Bạc Hùng trực tiếp muốn xông vào.
- Chậm đã.
Thân hình Lâm Chiến loáng một cái, trong nháy mắt ngăn ở trước người Lâm Bạc Hùng, trầm giọng nói:
- Nếu con trai của ta đang tu luyện, mấy vị còn xin chờ một chút đi.
- Chờ cái gì, người này cả gan làm loạn như vậy, nhất định phải mang về trừng trị, Lâm Chiến, ngươi tránh ra cho ta.
- Lâm Bạc Hùng, ngươi vội vã phá hoại con trai ta tu luyện như thế đến tột cùng là có ý gì, lẽ nào chỉ một chút như vậy cũng chờ không được sao?
- Lâm Chiến, ngươi đừng ở đó cố làm ra vẻ, con trai của ngươi tu luyện nhiều năm như vậy, dùng bao nhiêu đan dược, ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo, cũng không có thể đột phá, ngươi cho rằng một hạt Trùng Tôn Đan không hiểu ra sao liền có thể mang đến cho hắn chuyển biến? Lập tức tránh ra, bằng không đừng trách ta không khách khí.
Lâm Bạc Hùng lập tức thả ra một luồng uy thế khủng bố, oanh kích ở trên người Lâm Chiến.
- Lâm Bạc Hùng, lẽ nào Lâm Chiến ta còn sợ ngươi sao, ngươi dám đả thương con trai của ta, Lâm Chiến ta không để yên cho ngươi.
- Được, nếu ngươi u mê không tỉnh, Lâm Chiến, vậy cũng chớ trách ta không khách khí.
Lâm Bạc Hùng hừ lạnh một tiếng, kiến giải không thông, liền muốn động thủ.
- Là ai muốn động cháu của ta.
Lúc này một tiếng hừ lạnh đột nhiên vang lên, một luồng uy thế khủng bố bao phủ xuống, giáng lâm ở trên người đám người Lâm Bạc Hùng.
Một lão giả râu tóc hoa râm, xuất hiện ở trước mặt mọi người, uy phong lẫm lẫm.
Người đến chính là Lâm Thiên gia gia Lâm Bác, Vũ Hoàng nhị trọng, trưởng lão hạch tâm của Lâm gia.
Lúc trước hắn đang bế quan, nhận được tin tức nhi tử truyền đến, ngay lập tức chạy tới hiện trường.
Nhìn thấy người này, vẻ mặt Lâm Bạc Hùng ngưng trọng, đối với trưởng lão hạch tâm Lâm Bác, hắn vẫn có chút sợ hãi, người này thủ đoạn cứng rắn, làm việc tùy tiện, nếu điên lên ngay cả tộc trưởng cũng dám mắng, rất khó câu thông.
- Lâm Bác trưởng lão, chúng ta cũng không phải là muốn động tôn tử của ngươi, thực sự là lần này Lâm Thiên náo động quá lớn, để Lâm gia chúng ta mất hết mặt mũi, nếu như không cho hắn một chút trừng phạt, sau này Lâm gia chúng ta còn làm sao ở Thiên Đô Phủ đặt chân?
- Lâm Bác trưởng lão, ngươi luôn luôn đại nghĩa lẫm nhiên, là trụ cột gia tộc, tin tưởng ngươi nhất định có thể lý giải hành vi của chúng ta, sẽ không bao che khuyết điểm.
Vài tên cao tầng gia tộc dồn dập tiến lên nói.
Lâm Bác sắc mặt khó coi, hừ lạnh nói:
- Gia có gia pháp, tộc có tộc quy, Lâm Bác ta đương nhiên sẽ không bao che bất luận người nào, thế nhưng, hiện tại Tôn nhi của ta đang bế quan tu luyện, lẽ nào một chút thời gian như vậy cũng không thể cho hắn sao?
Lâm Bác cũng cảm thấy vướng tay chân, chuyện này huyên náo quá lớn, hắn căn bản không ép xuống được, trong lòng cũng lo lắng, nhưng lại không thể làm gì.
Thấy mấy người đều có ý tứ đồng ý, Lâm Bạc Hùng liền lạnh lùng nói:
- Lâm Bác trưởng lão, không phải chúng ta không cho hắn thời gian, chỉ là hiện tại Lâm gia chúng ta đang đứng ở trong cảnh bị Thiên Đô Phủ trào phúng, chính là thời điểm cần chính danh, nhưng Tôn nhi của ngươi bế quan tu luyện, lẽ nào để chúng ta nhiều người như vậy vẫn chờ hắn sao, nếu hắn tu luyện một năm, chúng ta cũng chờ một năm?
Sắc mặt của Lâm Bác lập tức chìm xuống, mới vừa muốn nói chuyện, đột nhiên quay đầu, khiếp sợ nhìn mật thất trong đình viện.
Một luồng Huyền lực gợn sóng khá mạnh mẽ, từ bên trong truyền ra, tuy có mật thất che chắn, vẫn rõ ràng truyền tới trong đầu mỗi người.
- Loại Huyền lực gợn sóng này, lẽ nào...
Lâm Bác cùng Lâm Chiến liếc mắt nhìn nhau, trong con ngươi nhất thời lộ ra một tia khiếp sợ cùng mừng rỡ như điên.
Không chỉ Lâm Chiến cùng Lâm Bác khiếp sợ, những người khác ở đây cũng dồn dập lộ ra vẻ hoảng sợ.
Luồng rung động này, hết sức đặc thù, không giống như chiến đấu thả ra khí tức, trái lại như Huyền lực ngột ngạt sau đó bạo phát.
Thân là cao tầng Lâm gia, trong này yếu nhất cũng là Vũ Vương tam trọng, tự nhiên biết cỗ Huyền lực gợn sóng này đại biểu cái gì.
Chẳng lẽ...
Trong lòng mọi người đều bốc lên một khả năng, từng cái từng cái mặt mang khiếp sợ.
Mà Lâm Bạc Hùng kia, trong lòng thì bốc lên một cảm giác không ổn.
Kẹt kẹt.
Ở dưới con mắt mọi người, cửa phòng Lâm Thiên đột nhiên mở ra, một bóng người từ bên trong đi ra, cả người tỏa ra khí tức Võ Tôn nồng nặc.
Quả nhiên...
Cảm nhận được khí tức trên người hắn, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Gia gia, phụ thân, còn có chư vị thúc bá, tại sao các ngươi lại ở chỗ này?
Nhìn thấy trong đình viện mình vây quanh nhiều người như vậy, Lâm Thiên tựa hồ hơi kinh ngạc.
- Thiên nhi, ngươi đột phá đến Vũ Tôn?
Lâm Chiến cả người kích động, hai mắt đỏ đậm, một phát bắt được vai Lâm Thiên, cảm thụ khí tức Võ Tôn trên người hắn, hán tử cứng như sắt thép này, vậy mà kích động đến cả người phát run.