Lý Như Thành vội vàng đi lên trước, tự mình mở màn xe, chỉ thấy một lão giả trên người mặc Luyện Hồn Sư bào thất giai từ trên xe ngựa đi xuống, dung mạo của hắn tương đối phổ thông, không nhìn ra có gì đặc biệt, thế nhưng bất luận người nào bị hắn quét trúng, đều có loại như đối mặt hầm băng, chỉ cảm thấy khắp toàn thân từ trên xuống dưới không có một tia bí mật.
- Vinh Dương đại sư, quả nhiên là Vinh Dương đại sư.
- Ta từng ở Luyện Hồn Sư Tháp rất xa gặp đại sư một lần, chỉ cảm thấy vĩ đại bức người, hiện tại ở gần nhìn, càng thô bạo lộ ra ngoài a.
- Ai, nếu như ta là nữ, có thể được Vinh Dương đại sư ngủ một đêm cũng đáng giá.
Đoàn người thấp giọng nghị luận, từng cái từng cái vô cùng kích động.
Trong bọn họ tuyệt đại đa số người, đều không có tư cách nhìn thấy nhân vật như Vinh Dương, giờ khắc này càng không kìm lòng được.
- Đại sư, tại hạ Cổ Đan Lâu Kỳ Lập Minh, kính xin đại sư vì Cổ Đan Lâu ta làm chủ.
Kỳ Lập Minh vội vàng cẩn thận tiến lên nghênh tiếp, khóc tố, dáng dấp kia như thấy cha đẻ.
Tuy trong lòng đám người Lâm Bác cảm thấy không ổn, nhưng lễ nghi không thể thiếu, cũng dồn dập tiến lên thi lễ một cái.
Vinh Dương nhìn thấy Lâm Bác, ánh mắt lộ ra một vệt tinh mang, cau mày nói:
- Hóa ra là Lâm Bác trưởng lão, chuyện này, Lâm gia các ngươi cũng có phần sao?
Trên mặt của hắn lộ ra một tia ngờ vực, nhìn về phía Lý Như Thành.
Lý Như Thành vội vàng nói:
- Vinh Dương đại sư, Huyền Quang Các này chính là một thế lực mới quật khởi, Các chủ là người ngoại lai, ta cũng không biết Lâm Bác trưởng lão tại sao lại dính líu đến việc này, vì Huyền Quang Các ra mặt.
Lâm Bác cười lạnh nói:
- Lý trưởng lão, ta cũng không có vì Huyền Quang Các ra mặt, chỉ là Huyền Quang Các đã từng chữa trị tôn nhi ta, lúc trước thân thể tôn nhi ta bị thương, mấy năm qua Thiên Đô Phủ rất nhiều đại sư đều bó tay toàn tập, kết quả lại được Huyền Quang Các cứu được, ta tin tưởng thế lực như vậy, tất nhiên sẽ không làm việc thương thiên hại lý, chỉ sợ có mấy người là có ý đồ riêng, cố ý hãm hại, hơn nữa lấy thế đè người.
Nói đến đây, Lâm Bác chắp chắp tay nói với Vinh Dương:
- Vinh Dương đại sư thân là Hồn Sư Tháp phó tháp chủ, tự nhiên đức cao vọng trọng, tin tưởng nhất định sẽ công bằng xử lý, lấy sự nói thật, chắc chắn sẽ không bị một số hạng người gian tà lợi dụng.
Trên mặt Vinh Dương lướt qua vẻ khác lạ, lạnh nhạt nói:
- Đó là tự nhiên, việc quan hệ hai thế lực lớn trong lúc đó mâu thuẫn, còn dính líu nhân mệnh, lão phu tự nhiên sẽ công chính phán định, Luyện Hồn Sư chúng ta, chú ý chính là làm người chính trực, việc che đậy hãm hại, là quyết sẽ không làm.
Đám người Diệp Huyền ở trong Huyền Quang Các quan sát tất cả những thứ này.
Tô Tú Nhất ở một bên nói:
- Không nghĩ tới Hồn Sư Tháp Vinh Dương đại sư lại tới đây, có hắn, Huyền Quang Các ta thuần khiết thì có thể được chứng thực.
Đám người Đông lão ở một bên, cũng thở phào nhẹ nhõm, Hồn Sư Tháp phó tháp chủ danh tiếng thực quá cao, để bọn họ không thể không tin tưởng tín dự của đối phương.
- Này cũng không hẳn.
Đúng lúc này, Diệp Huyền đột nhiên lạnh lùng nói.
Đám người Tô Tú Nhất đều ngẩn ra.
- Các ngươi đã quên sự tình Tú Nhất Các sao?
Khóe miệng Diệp Huyền lộ ra một nụ cười lạnh lùng.
- Diệp thiếu ngươi là nói Vinh Dương đại sư đã bị mua? Không thể nào, lấy thân phận của Vinh Dương đại sư, Lý gia muốn mua được hắn, e rằng cũng không dễ dàng a.
Tô Tú Nhất không thể tin được nói.
- Chư vị nhìn là được rồi.
Ánh mắt Diệp Huyền lạnh lùng nhìn.
Giờ khắc này ở ngoài Huyền Quang Các, mọi người cũng quan tâm tất cả những thứ này.
Lý Như Thành nhìn Kỳ Lập Minh nói:
- Kỳ lâu chủ, hiện tại Vinh Dương đại sư ở đây, ngươi có oan khuất gì, cùng Vinh Dương đại sư nói đi.
- Vâng!
Kỳ Lập Minh lập tức cúc cung cúi người, sau đó nhìn Chân Ly nói:
- Chân Ly đại sư, ngươi thả Võ Hồn ra ngoài cho Vinh Dương đại sư nhìn.
- Vâng.
Chân Ly đáp một tiếng, thả ra Võ Hồn.
Một đoàn gợn sóng hỏa diễm kịch liệt xuất hiện ở trước mặt chúng nhân, ở trong gió chập chờn, có vẻ vô cùng không ổn định, đồng thời một tia khí tức hồn lực hỗn độn, cũng hiện ra ở trong đầu mỗi người.
- Đây là...
Ánh mắt Vinh Dương nguyên bản lười biếng cấp tốc lướt qua một tia lệ mang, trở nên lấp lánh hữu thần, một tia hồn lực cường hãn, từ trong cơ thể hắn điên cuồng tuôn ra, trong nháy mắt bao vây lấy Võ Hồn của Chân Ly.
Tất cả mọi người đều căng thẳng quan sát.
Một lát sau, Vinh Dương thu hồi lực lượng Võ Hồn, trên mặt lộ ra một tia trầm tư.
- Vinh Dương đại sư, thế nào?
Kỳ Lập Minh vội vàng hỏi.
Vinh Dương nhíu mày nói:
- Võ Hồn của người này, đang đứng ở trong tan vỡ, theo ta quan sát, hẳn là đột nhiên đụng phải một loại ngoại lực nào đó trọng thương, dẫn đến Võ Hồn kết cấu bất ổn, phát sinh tan vỡ, bây giờ nhìn lại, tình huống đã đến mức độ cực kỳ nghiêm trọng.
- Cái gì?
Câu nói này của Vinh Dương, làm cho tất cả mọi người đều mắt lộ ra ngơ ngác, dồn dập nhìn về phía Huyền Quang Các.
- Đúng rồi, tại hạ nơi này còn có một phần ghi chép ngay lúc đó.
Trên mặt Kỳ Lập Minh lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng lấy ra quả cầu thủy tinh trước kia ghi chép, hình ảnh trên quả cầu thủy tinh, lần thứ hai ở trước mặt mọi người hiện ra.
Thời điểm nhìn thấy tay phải của Đông lão khoát lên trên người Chân Ly, Võ Hồn của Chân Ly liền bắt đầu sụp đổ, trong con ngươi của Vinh Dương nhất thời lộ ra một tia tàn khốc, cả giận nói:
- Người này là ai? Trị liệu Võ Hồn, hẳn là sau khi quan sát, lại dùng hồn lực cẩn thận dò xét tính ổn định, sau đó sẽ tiến hành trị liệu, người này liền đưa vào hồn lực, Võ Hồn của ngươi không tan vỡ mới là lạ.
- Cái gì?
Lần nhận định này, không thể nghi ngờ đẩy Huyền Quang Các vào vực sâu, Đông lão không còn cách nào bình tĩnh, đột nhiên đi tới cửa Huyền Quang Các cả giận nói:
- Lẽ nào các hạ ngươi không thấy được sao? Lão phu căn bản ngay cả hồn lực cũng không triển khai, như thế nào phá hư Võ Hồn của hắn?
- Luyện Hồn Sư trong hình nguyên lai chính là ngươi, hừ, bởi vì là hình ảnh thủy tinh, vì lẽ đó người bình thường không thấy được ngươi có sử dụng tới hồn lực hay không, nhưng lão phu thân là Hồn Sư Tháp Phó hội trưởng, sao lại không thấy được, còn nữa, Võ Hồn của Chân Ly sở dĩ tan vỡ, rõ ràng là vì hồn lực truyền vào, lúc đó ở đây chỉ có ngươi là Luyện Hồn Sư, trừ ngươi ra còn ai vào đây?