Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1179: Thần Đô cố nhân (1)



- Ngươi biết Nhị sư huynh?

Tả Viễn hoàn toàn biến sắc, bỗng nhiên ngẩng đầu, tròng mắt trong nháy mắt co rút lại thành mũi kim.

Lúc trước Diệp Huyền có thể nói ra tên gọi của Công Dương Vũ, tuy hắn giật mình, nhưng cũng chỉ là giật mình mà thôi, dù sao người biết hắn đến từ Thần Đô rất nhiều, như Úy Trì gia cùng Tiêu gia chỉ cần để tâm điều tra, đều có thể tra ra lai lịch của hắn.

Mà Diệp Huyền nói ra Đao Trảm Diệt Hồn Quyết, cũng không tính là gì, bởi vì Đao Trảm Diệt Hồn Quyết là tuyệt học của sư tôn hắn Công Dương Vũ, uy chấn Thần Đô.

Nhưng Diệp Huyền mới vừa nói ra hai sư huynh của hắn, mới để hắn chân chính chấn động.

Bạch Ngọc Trạch xác thực là Nhị sư huynh của hắn, thế nhưng bởi vì một số tình huống đặc biệt, sư tôn chưa từng có công bố ra tục danh của Nhị sư huynh, bởi vậy rất ít người sẽ biết Nhị sư huynh của hắn tồn tại.

Coi như là ở Thần Đô, người biết chuyện này cũng vô cùng ít ỏi, thế nhân đều cho rằng hắn mới là đệ tử thứ hai của Công Dương Vũ, chỉ có số ít người cùng sư tôn quan hệ mật thiết, mới biết chút ít.

Bí mật này ngay cả người trong Thần Đô cũng không biết, thiếu niên trước mặt này làm sao biết được?

Lần này hắn mới đối với Diệp Huyền trở nên coi trọng, sắc mặt trầm trọng, ngưng thanh truyền âm nói:

- Ngươi là người nào? Vì sao lại biết tục danh cccNhị sư huynh?

Diệp Huyền nghe xong ngẩn ra, lẩm bẩm truyền âm nói:

- Lẽ nào đến hiện tại sư tôn ngươi còn không thừa nhận Bạch Ngọc Trạch? Ai, hắn cần gì như vậy chứ? Chuyện năm đó cũng không phải là sức người có thể khống chế, sư tôn ngươi đã nhiều năm như vậy, không nghĩ tới vẫn chấp nhất như thế a.

Thân thể Tả Viễn chấn động, trong con ngươi bắn ra lệ mang:

- Ngươi đến cùng là ai?

Diệp Huyền cười nhạt, truyền âm nói:

- Ta là ai, tạm thời vẫn chưa thể nói cho ngươi, thế nhưng ta cùng sư tôn ngươi có giao tình, trên người ngươi nên có cùng lệnh bài cùng Công Dương Vũ liên lạc, ngươi chỉ cần truyền âm cho hắn, nói năm đó hắn nợ người nào đó ba bình Túy Vong Sầu, người nào đó vẫn không có quên, sư tôn ngươi liền biết.

Tả Viễn biến sắc, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ ngươi là hậu duệ vị cố nhân kia của sư tôn?

Nội tâm hắn rung động thật lớn.

Hắn là mấy chục năm trước mới được Tả Viễn thu làm đệ tử, đối với chuyện lúc trước của sư tôn hiểu rõ không phải rất nhiều, nhưng hắn lại biết trên người sư tôn có một loại rượu ngon Thần Đô, gọi Túy Vong Sầu.

Túy Vong Sầu này có người nói là sư tôn từng ở một thượng cổ hiểm cảnh nào đó mạo hiểm đoạt được, vì mười bình Túy Vong Sầu này, sư tôn thậm chí suýt chút nữa ngã xuống, lúc này mới được mười bình rượu ngon.

Này mười bình Túy Vong Sầu này, người toàn bộ Thần Đô đều biết, bởi vì công hiệu phi phàm, mùi vị kinh người, hầu như mỗi người đều muốn uống, thế nhưng sư tôn rất ít lấy ra chiêu đãi, coi như là một ít cường giả cấp cao nhất của Thần Đô, sư tôn nhiều nhất cũng chỉ cho bọn họ uống một chén.

Qua nhiều năm như vậy, những Túy Vong Sầu này lục tục bị uống hết, Tả Viễn cũng may mắn thưởng thức một ly, thật là suốt đời khó quên.

Chỉ là từ hơn ba mươi năm trước, mười bình Túy Vong Sầu kia liền uống chỉ còn dư lại ba bình cuối cùng, nhưng ba bình này sư tôn xưa nay không có mở ra, vẫn bày ở trong phòng của hắn.

Tả Viễn rất tò mò sư tôn ghiền rượu như mạng vì sao có thể ở trong ba mươi năm này vẫn nhẫn nhịn không đi mở, thẳng đến về sau hắn mới ở trong miệng Đại sư huynh Da Luật Bác biết được, ba bình rượu ngon này, là sư tôn năm đó đáp ứng đưa cho một vị bằng hữu, chỉ là sau khi vị kia rời đi, liền không trở về nữa, sư tôn vì tưởng nhớ đối phương, lúc này mới quyết định vĩnh viễn không mở ra ba bình cuối cùng này.

Lúc đó Tả Viễn đối với bằng hữu của sư tôn rất tò mò, chỉ là Đại sư huynh không nói tên cho hắn, bây giờ nghe được Diệp Huyền nói, Tả Viễn ngay lập tức khiếp sợ lên.

Diệp Huyền có thể nói ra điển cố này, tuyệt đối chỉ có chí thân của sư tôn mới biết được, chỉ là theo sư tôn mấy chục năm qua, hắn từ trước tới nay chưa từng gặp Diệp Huyền, tự nhiên rất trực tiếp liền cho rằng, Diệp Huyền là hậu duệ của vị cố nhân năm đó.

Diệp Huyền sờ sờ mũi nói:

- Ngươi cho rằng như thế cũng được.

Tả Viễn nhất thời không nói gì, từ thái độ sư tôn đối xử ba bình Túy Vong Sầu kia, hắn liền biết địa vị của vị cố nhân này ở trong lòng sư tôn, nếu để cho sư tôn biết mình giết hậu đại cố nhân của hắn, e rằng trong cơn giận dữ trực tiếp một chưởng liền đập chết mình.

Nghĩ tới đây, thái độ của Tả Viễn đối với Diệp Huyền cũng biến thành nhu hòa lên, nói:

- Nếu như ngươi là hậu đại của cố nhân sư tôn, tại sao ngươi lại ở chỗ này?

- Trong này một lời khó nói hết.

Diệp Huyền lắc lắc đầu nói:

- Nếu như thuận tiện, ngươi có thể liên lạc sư tôn ngươi một hồi, ta có rất nhiều lời muốn cùng hắn nói.

- Trên người ta xác thực có đưa tin trận liên lạc sư tôn, thế nhưng mấy năm trước sư tôn đi tới Tử Minh Hồ, vì lẽ đó ta tạm thời cũng không cách nào cùng hắn liên lạc.

Tả Viễn cười khổ nói.

Diệp Huyền sửng sốt một chút, cau mày nói:

- Sư tôn ngươi đi tới Tử Minh Hồ? Hắn đi chỗ đó làm gì?

Đột nhiên, trong con ngươi Diệp Huyền tinh mang lóe lên, cả kinh nói:

- Chẳng lẽ Bất Tử Hồn Thể của hắn đã tu luyện tới tầng thứ tám, muốn lợi dụng tử khí trong Tử Minh Hồ xung kích tầng thứ chín?

Tả Viễn giật mình, trên mặt khiếp sợ tột đỉnh, nhìn Diệp Huyền tựa như gặp quỷ, thanh âm sợ hãi nói:

- Làm sao ngươi biết sư tôn ta tu luyện Bất Tử Hồn Thể, đi Tử Minh Hồ là vì xung kích Bất Tử Hồn Thể tầng thứ chín?

- Quả nhiên...

Diệp Huyền đè nén nội tâm chấn động, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng:

- Nói như vậy, sư tôn ngươi nên đã đột phá Luyện Hồn Sư cửu giai.

- Không sai, hắn từ lúc mấy chục năm trước cũng đã đột phá.

- Ha ha, hay, hay, nói như thế, năm đó sư tôn ngươi bị thương cũng đã khỏi hẳn.

Trong lòng Diệp Huyền cảm khái, trên mặt lộ ra nụ cười xuất phát từ nội tâm.

Công Dương Vũ này là nhân vật lai lịch không nhỏ, năm đó chính là Luyện Hồn Sư Thánh Địa Thần Đô trưởng lão, cũng là cố tri của Diệp Huyền kiếp trước.

Năm đó hai người tính khí đều rất táo bạo, lẫn nhau thấy ngứa mắt, kết quả sau khi tiếp xúc, lại đều bị trình độ Luyện Hồn của đối phương thuyết phục, lẫn nhau trong lúc đó tỉnh táo tương tích.