Mặc dù bọn họ không toàn lực bay đi nhưng cũng là tốc độ Vũ Hoàng bát giai, không có khả năng bay lâu như vậy còn chưa gặp được Diệp Huyền.
Tiêu Vô Tẫn cũng khó hiểu.
Lại nghe đại trưởng lão cười nói:
- Tiểu tử kia đang ở phía trước đấy.
Mọi người lập tức ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ở phía chân trời có một bóng đen nhỏ đang bay trước bọn họ.
- Tiểu tử này cũng quá nhanh a?
Vài tên trưởng lão hoảng sợ.
- Hừ, hiện tại biết rõ ếch ngồi đáy giếng, đuổi theo cho ta.
Tiêu Vô Tẫn hừ lạnh một tiếng, kỳ thật hắn trong lòng hắn vô cùng chấn động, tốc độ Diệp Huyền có thể so với Vũ Hoàng bát giai nhị trọng ah, hắn chỉ là Vũ Vương lại có thể đáng sợ như thế?
Tiêu Vô Tẫn biết rõ Diệp Huyền có tạo nghệ luyện dược và luyện hồn kinh người nhưng không biết rõ thực lực của hắn mạnh như thế nào.
Kế tiếp mọi người nhanh chóng bay tới nơi tập trung.
Trên đường đi Diệp Huyền thể hiện ra tốc độ Vũ Hoàng bát giai nhất trọng đỉnh phong, tiếp cận bát giai nhị trọng cũng làm vài tên trưởng lão Tiêu gia im lặng.
Một Vũ Vương thất giai lại có tốc độ Vũ Hoàng bát giai đã là chuyện không thể hình dung nổi, quả thực là yêu nghiệt.
Nếu như bọn họ biết rõ Diệp Huyền vì ẩn dấu thực lực nên không dùng toàn lực thì không biết vẻ mặt của bọn họ đặc sắc như thế nào.
Kết quả dùng thời gian hơn một ngày, đám người Diệp Huyền cũng tới nơi thần bí.
Xuất hiện trước mặt Diệp Huyền là một sơn cốc ẩn khuất, chung quanh là núi đá đen kịt, có hào khí quỷ dị lưu chuyển.
Sơn cốc kia cũng không lớn, nó ở dưới mấy ngọn núi, nếu như không chú ý nhìn sẽ không phát hiện ra.
- Diệp thiếu, chúng ta đến rồi, nơi thần bí trong sơn cốc.
Được Tiêu Vô Tẫn dẫn dắt, đoàn người Diệp Huyền đáp xuống sơn cốc.
- Trận pháp tự nhiên?
Diệp Huyền nhìn vào sơn cốc và ngạc nhiên kêu lên.
Hắn vừa nói ra lời này làm đám người Tiêu Vô Tẫn cũng hoảng sợ không thôi.
- Diệp thiếu, ngươi có thể nhìn ra đây là trận pháp tự nhiên?
Tiêu Vô Tẫn trực tiếp khiếp sợ nói ra.
- Có gì mà không nhìn ra chứ?
Ánh mắt Diệp Huyền bình thản nói một câu.
Tiêu Vô Tẫn ngây ngốc, ngay cả đại trưởng lão và mấy trưởng lão khác cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Diệp Huyền.
- Tiểu tử này, thực sự thần kỳ như vậy?
Vài tên trưởng lão Tiêu gia nhìn nhau, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.
Thì ra cửa ra vào sơn cốc đúng là có một trận pháp tự nhiên, nhưng trận pháp này vô cùng bí mật, mấy đại gia tộc cho người đi vào lịch lãm rèn luyện, trong lúc vô tình va chạm vào trận pháp tự nhiên mới phát hiện cửa ra vào nơi thần bí.
Diệp Huyền vừa mới đi vào nhưng đã phát hiện ra trận pháp tự nhiên ngay cửa sơn cốc, bọn họ tự nhiên khiếp sợ không nhỏ.
- Huyền Diệp đại sư quả nhiên lợi hại, nghe Vô Tẫn nói đại sư ngươi có tạo nghệ luyện dược và luyện hồn vô cùng kinh người, không nghĩ tới phương diện trận pháp cũng có tạo nghệ cao như vậy, không biết đại sư có thể nhìn ra phương pháp phá giải trận pháp hay không?
Hắn cũng muốn kiểm tra Diệp Huyền một lần.
Tất cả thế lực lớn đều tiến vào nơi thần bí thăm dò qua không chỉ có một lầnbọn họ tự nhiên vô cùng quen thuộc với trận pháp thiên nhiên.
Diệp Huyền làm sao không rõ ý của hắn, nói:
- Trận pháp tự nhiên có lớn có nhỏ, trận pháp tự nhiên nơi này dung hợp với thiên đại đại thế, thuộc về đại trận, bởi vậy muốn phá giải nó là không có khả năng, làm như thế tương đương với đối kháng thiên địa.
- Tuy không có biện pháp phá giải nhưng lại có vài chỗ bạc nhược yếu kém, chỉ cần dọc theo điểm yếu kém này tự nhiên có thể đi vào nơi thần bí.
Hắn vừa nói ra lời này làm lão giả áo xám hoảng sợ không nhỏ.
Mặc dù Diệp Huyền không có nói thẳng phương pháp giải quyết nhưng lại không khác gì biện pháp đám người Tiêu gia áp dụng.
Phải biết rằng Tiêu gia áp dụng biện pháp cũng là biện pháp Tiêu gia phí cái giá lớn mời mấy trận pháp đại sư, tốn hao thời gian mấy ngày mới có thể tìm ra được.
Diệp Huyền vừa mới đến đã phân tích ra nhiều tin tức như vậy, không thể không nói đã có tạo nghệ vượt qua mấy tên đại sư lão giả áo xám mời tới lúc trước.
Mọi người đứng tại nơi hoang vắng, một trưởng lão nghi ngờ nói:
- Gia chủ, các đại gia tộc không phải nói tập hợp nơi này hay sao? Vì sao không có bóng người nào?
Tiêu Vô Tẫn cau mày, trong nội tâm hắn nghi hoặc, vừa muốn nói chuyện đã thấy Diệp Huyền nhìn sang gò núi, thản nhiên nói:
- Ai nói không có một người, chỗ đó không phải có một đám người sao?
- Ở đâu?
Đám người Tiêu Vô Tẫn kinh ngạc, lập tức nhìn sang gò núi Diệp Huyền nhìn.
Trưởng lão áo xám Tiêu Thương Lan cau mày sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn sang, hắn nói:
- Mấy vị, nếu đã tới sớm thì cần gì giấu đầu lòi đuôi như vậy?
Oanh!
Hắn vừa dứt lời đã có tiếng nổ ầm ầm vang lên, vài tên cường giả mặc áo bào màu xanh đi ra, khí tức hùng hậu, trên mặt mang theo thần thái khó tin.
Tiêu Vô Tẫn thấy rõ đối phương, lập tức hừ lạnh nói:
- Thì ra là thành Lưu Tiên Long gia, như thế nào, chơi trốn tìm vui lắm sao?
Thành Lưu Tiên không giống phủ Thiên Đô, cơ cấp cao nhất chính là hai đại gia tộc vi tôn, phía duwois không có thế lực nào khác chống lại, mà Long gia chính là một trong hai đại gia tộc thành Lưu Tiên.
Long tộc trường Long Nguyên cười ha ha, nói:
- Tiêu gia chủ chê cười, ta chờ ở chỗ này chỉ nghênh đón các vị mà thôi.
- Trốn kỹ như vậy là nghênh đón, các hạ đúng là có sáng ý.
Đại trưởng lão Tiêu Thương Lan cười nhạo.
Long Nguyên lơ đễnh, ánh mắt nhìn sang Diệp Huyền, hắn âm thầm khiếp sợ, kẻ này trẻ tuổi như vậy đã là Vũ Vương thất giai nhị trọng, chẳng lẽ là thiên tài mới xuất hiện của Tiêu gia hay sao? Trong tính toán của Long gia ban đầu không có người này.
Lần này tới đây điều tra nơi bí ẩn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, Tiêu gia mang theo thiên tài như vậy tới đây làm gì? Đây không phải muốn dẫn hắn đi tìm chết hay sao?
Càng làm cho Long Nguyên nghi hoặc là, trong đám người chỉ có Diệp Huyền phát hiện ra bọn họ đầu tiên, hắn nhìn Diệp Huyền vài lần và cười nói:
- Tiêu gia chủ, vị thiểu hiệp kia là ai? Nhìn rất lạ mắt ah, chẳng lẽ là thiên tài Tiêu gia các ngươi sao?
Tiêu Vô Tẫn thản nhiên nói:
- Người này là ai cũng không nhọc Long Nguyên gia chủ quan tâm.