Diệp Huyền cũng âm thầm kinh hãi, nếu như không phải hắn kịp thời né tránh thì hắn đã bị ngăn cản bên trong, kêt cục hắn không tốt chút nào.
Hắn nhìn chung quanh, sắc mặt mọi người tái nhợt giống như lâm vào rung động, làm như không liên quan tới mình.
Nhưng Diệp Huyền là người thông minh, ám kình vừa rồi là muốn ám hại mình, Diệp Huyền biết rõ người nọ chính là Úy Trì Bất Công.
Lúc ấy chỉ có góc độ và thực lực của hắn mới có thể thoát khỏi cảm giác của đám người Tiêu Vô Tẫn.
Cách đó không xa huyền thức Úy Trì Bất Công âm thầm dò xét Diệp Huyền, trong nội tâm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ, không nghĩ tới tiểu tử này có thể thoát khỏi tình huống vừa rồi, quả nhiên trơn trượt như cá chạch, lần sau sẽ không tốt như vậy đâu.
Hắn chỉ suy nghĩ trong đầu nên không nói ra, chợt nghe Diệp Huyền lạnh lùng nhìn hắn, nói:
- Úy Trì gia chủ, trong thông đạo vừa rồi ai cũng lo tháo chạy, ngươi lại âm thầm ra tay với ta, rốt cuộc mục đích là gì?
Hắn vừa dứt lời liền làm mọi người sững sờ, bọn họ liên tục nhìn về phía Úy Trì Bất Công, sắc mặt đám người Tiêu Vô Tẫn biến hóa và nhìn Diệp Huyền, hiển nhiên không biết Diệp Huyền nói có đúng hay không.
Úy Trì Bất Công cũng không nghĩ tới Diệp Huyền lại nói thẳng ra, hắn giả vờ sững sờ và hừ lạnh một tiếng, nói;
- Tiểu tử, ngươi nói cái gì mà ta nghe không hiểu, ngươi đừng có ăn nói lung tung, ta ra tay với ngươi còn cần động thủ âm thầm sao?
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Úy Trì Bất Công gia chủ, lúc trước ta cho rằng ngươi là một nhân vật, không ngờ không có cả dũng khí thừa nhận, thực cho rằng ta không nhìn thấy, thời điểm bay đi được nửa đường thì ngươi đã đánh ra một đạo ám kình, nếu như không phải ta trùng hợp quay đầu lại chỉ sợ Chu Thắng trưởng lão đã chết không nhắm mắt.
- Nói láo.
Úy Trì Bất Công tức giận nói:
- Tiểu tử, ngươi cũng đừng ăn nói lung tung, ngươi bay đi nửa đường thì Tiêu gia Tiêu thương Lan trưởng lão và Tiêu Vô Tẫn gia chủ theo bên cạnh, Tiêu Minh trưởng lão cũng bảo hộ bên phải ngươi, Lâm gia Lâm Bác trưởng lão ở bên trái ngươi, nếu ta động thủ với ngươi thì làm sao bọn họ không biết?
- Ha ha.
Diệp Huyền cười lớn, hắn giễu cợt một câu:
- Trước không nói có phải ngươi động thủ hay không, trong lúc bối rối vừa rồi, Úy Trì gia chủ ngươi vẫn có thể thoải mái dò xét ta, ngay cả đám người Tiêu gia chủ ở bên cạnh ta thế nào ngươi cũng dò xét rõ ràng, ngươi nói không phải ngươi động thủ thì còn ai vào đây?
Sắc mặt Tiêu Vô Tẫn biến hóa, lạnh lùng nhìn về phía Úy Trì Bất Công, nói:
- Không sai, Úy Trì gia chủ chú ý chúng ta như vậy, chẳng biết có thể giải thích một câu hay không?
Sắc mặt những người còn lại biến thành cổ quái.
Trong lúc bối rối ai cũng tranh thủ thoát đi, trừ người thế lực của mình ra, cơ bản rất ít chú ý đến những người khác, Úy Trì Bất Công nói như vậy làm mọi người hoài nghi.
Úy Trì Bất Công cười lạnh và nói:
- Cũng không có gì, ta là ngươi ưa thích tìm hiểu rõ tình huống chung quanh, chẳng lẽ việc này cũng cần giải thích với ngươi sao?
Diệp Huyền cười nhạo nói:
- Úy Trì gia chủ, ngươi đừng nói đường hoàng như vậy, ngươi có thể nói cho ta biết, lúc ấy cường giả Lăng Không động đứng ở vị trí nào so với ngươi?
Úy Trì Bất Công biến sắc, lúc ấy hắn chỉ lo quan sát Diệp Huyền xem ra tay lúc nào, hắn làm sao nhớ rõ vị trí cường giả Lăng Không động ở đâu.
Hắn hừ lạnh nói:
- Lúc ấy Cừu Cung động chủ đang ở phía bên trái dưới ta, ta tự nhiên rất rõ ràng, ta dựa vào cái gì nói cho ngươi biết.
Hắn vừa nói ra lời này, sắc mặt đám người Cừu Cung và Long gia biến thành cổ quái.
Diệp Huyền lúc cười lớn nhưng là cười lạnh, ánh mắt lạnh giá:
- Úy Trì Bất Công gia chủ, lúc ấy cường giả Lăng Không động ở phía bên trái nhưng ở phía trên, phía dưới là Long gia Long Nguyên gia chủ, ngươi còn nói ưa thích tìm hiểu tình hình chung quanh, lúc ấy đám người Long Nguyên gia chủ cách ngươi gần như vậy mà ngươi không biết, như thế nào, ngươi còn chống chế làm gì?
Diệp Huyền trào phúng và mỉa mai đối phương.
Sắc mặt Úy Trì Bất Công vô cùng khó coi, vậy mà á khẩu không trả lời được, hắn hừ một tiếng nói:
- Lúc ấy ta chú ý lực bên phải, ta không rõ tình huống bên trái cũng dễ hiểu.
Giải thích như vậy quá gượng ép, nhưng Úy Trì Bất Công chết sống không thừa nhận thì không ai có cách gì với hắn.
Ánh mắt Tiêu Vô Tẫn lạnh giá nhưng lại đổ mồ hôi lạnh sau lưng, hắn không nghĩ tới vừa rồi Úy Trì Bất Công lại âm thầm ra tay với Diệp Huyền, khá tốt Diệp Huyền không có bị ám toán thành công.
Trong lòng của hắn âm thầm nghiêm túc và nhìn đại trưởng lão, nội tâm bọn họ ngưng trọng và sinh ra một tia cảnh giác.
Thấy hào khí ngưng trọng, Long gia Long Nguyên gia chủ lúc này đi lên hoà giải:
- Được rồi, nếu Huyền Diệp đại sư ngươi không có việc gì, thời điểm này không nên quan tâm chuyện nhỏ như vậy.
Diệp Huyền lắc lắc đầu nói:
- Long Nguyên gia chủ, đây cũng không phải là việc nhỏ, lúc trước Chu gia Chu Thắng trưởng lão vẫn lạc trong cát sỏi, Chu Thắng trưởng lão chính là Vũ Hoàng bát giai nhị trọng thực lực thâm hậu, hắn làm sao dễ dàng vẫn lạc như thế, các ngươi xem Lâm gia Lâm Thu Nhiên trưởng lão chỉ có tu vi nhất trọng đỉnh phong, hơn nữa trước khi đó đã bị thương vẫn có thể bình yên chạy ra, Chu Thắng trưởng lão sao có thể không thoát được? Nói không chừng có người dụng tâm kín đáo ám toán.
Mặc dù Diệp Huyền nói với những người khác nhưng ánh mắt nhưng lại nhìn chằm chằm vào Úy Trì Bất Công, quả thực còn kém nói thẳng hắn là hung thủ.
- Ngươi nói láo.
Úy Trì Bất Công tức giận đến gầm lên, trong ánh mắt bắn ra sát cơ làm người ta sợ hãi:
- Chu Thắng trưởng lão chết không có quan hệ với ta.
- Ai biết được, mọi người đều phải cẩn thận, nơi thần bí nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nếu chết trong ngoài ý muốn cũng không có gì, nếu chết trong tay người bất lương thì không đáng.
Vẻ mặt mọi người nhìn Úy Trì Bất Công đầy cổ quái.
- Ngươi...
Úy Trì Bất Công tức giận muốn nổ phổi nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Đông!
Lúc này có tiếng chấn động vang lên, khí tức hồng hoang bạo phát hấp dẫn mọi người chú ý.