Trung niên nam tử kia kêu thảm một tiếng, há mồm phun ra vô số mảnh vỡ nội tạng, ánh mắt trong nháy mắt ảm đạm xuống, chết không thể chết lại, giữa bầu trời lập tức chỉ còn sót lại thanh niên kia.
Bạch!
Thân hình Diệp Huyền loáng một cái, đi tới trước người thanh niên kia, một cước đạp ra ngoài.
- Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là đệ tử Thiên Vẫn Tông, ngươi giết ta, Thiên Vẫn Tông sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Thanh niên kia lộ ra vẻ kinh hãi, kinh hoảng kêu lớn, chợt bị Diệp Huyền một cước đạp trúng ngực, xương cốt vỡ nát, oa… phun ra một ngụm máu tươi, sau đó tầng tầng ngã ở trên mặt đất.
- Ta có nói qua muốn giết ngươi sao?
Diệp Huyền rơi vào trước mặt đối phương, lộ ra nụ cười trào phúng.
Lúc này Diệp Huyền cũng có chút vững tin, đối phương là từ Thiên Âm Cốc tiến vào.
Bởi vì Thiên Vẫn Tông này, kiếp trước hắn mơ hồ nghe nói qua, là một tông môn ở tầng thứ hai Huyền Vực, thuộc về thế lực hạng hai giống như Thiên Đô Phủ.
Thanh niên kia sửng sốt một chút.
- Ngươi... Ngươi không có ý giết ta?
Diệp Huyền cười nhạt nói:
- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, liền xem ngươi trả lời thế nào rồi.
- Ta nói, ta nhất định nói.
Thanh niên kia phảng phất như người sắp chết bắt được nhánh cỏ cứu mạng, vội vã gọi lên.
- Vậy ta hỏi ngươi, các ngươi là làm sao từ Thiên Âm Cốc tới nơi này, ta nhớ rõ, trong Thiên Âm Cốc, tựa hồ cũng không có bí cảnh này a?
Diệp Huyền hỏi, thân thể thanh niên kia nhất thời chấn động, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ, cả kinh nói:
- Lẽ nào ngươi thật sự không phải từ trong Thiên Âm Cốc tiến vào? Sao có thể có chuyện đó?
Ánh mắt của Diệp Huyền trầm xuống, toát ra sát khí nồng nặc, lạnh giọng nói:
- Phí lời quá hơn, nhớ kỹ, là ta đang hỏi ngươi.
- Vâng, vâng.
Thanh niên kia sợ đến cả người run run, vội vàng nói ra sự tình phát sinh trong Thiên Âm Cốc.
- Căn cứ thời gian đến xem, đường nối của Thiên Âm Cốc cùng vị trí bí ẩn này, hẳn là ở sau khi chúng ta tiến vào không gian thác loạn mới phát sinh, nói như vậy, rất có thể là cử động của chúng ta, gợi ra vị trí bí ẩn này dị động, sau đó cùng Thiên Âm Cốc phát sinh nối tiếp.
- Có điều, từ khí tức nơi này cùng khí tức của Thiên Âm Cốc có chút tương tự đến xem, vị trí bí ẩn này ở thời đại viễn cổ, rất có thể cùng Thiên Âm Cốc có một tia liên hệ, mà vị trí của nó, cũng rất có thể chính là ở trong không gian Thiên Âm Cốc, ngược lại chúng ta từ Đông Vực tiến vào, cách nơi này rất xa, nên thuộc về đường hầm vận chuyển a.
Trong lòng Diệp Huyền nỗ lực hoàn nguyên chân tướng.
Sau đó lại hỏi, thanh niên kia đúng là phối hợp, chẳng những có tin tức liên quan vị trí bí ẩn này, thậm chí một ít tin tức trong Huyền Vực, cũng là biết gì nói nấy.
Sau một nén nhang, Diệp Huyền đã hiểu rõ ràng tin tức mình muốn biết.
- Ta, hiện tại ta có thể đi chưa?
Thanh niên kia có chút thấp thỏm hỏi.
Vốn hắn ở ba mươi tuổi liền đạt đến cấp bảy nhị trọng đỉnh phong, ở trong tông môn thuộc về thiên tài đứng đầu nhất, thực lực cũng không yếu, gặp phải võ giả cùng cấp bậc, luôn là ngông cuồng bá đạo.
Thế nhưng lúc trước Diệp Huyền một chiêu đánh giết Vương Trùng, đã làm hắn khiếp sợ, hơn nữa con tê tê bên người Diệp Huyền kia, nhất thời liền để hắn không có chút dũng khí phản kháng.
Có điều hắn mặt ngoài thuận theo, nhưng trong lòng thì thầm hận dữ tợn, lấy thiên phú của hắn, ở Thiên Vẫn Tông cũng coi như thiên tài hàng đầu, vầng sáng gia thân, địa vị cao quý, không nghĩ tới ở đây dĩ nhiên gặp sỉ nhục như vậy.
Hắn giờ phút này, chỉ chờ rời đi nơi này liền thông báo tông môn, để tông môn phái cường giả, chém Diệp Huyền thành muôn mảnh, mới có thể giải mối hận trong lòng hắn.
- Thả ngươi đi?
Diệp Huyền nghe xong lời của đối phương, khóe miệng đột nhiên phác hoạ lên nụ cười quái dị, sau một khắc, Tài Quyết Chi Kiếm lần thứ hai lướt lên.
Một đạo lam quang óng ánh xẹt qua, Tài Quyết Chi Kiếm trong nháy mắt đâm vào ngực thanh niên kia.
- Ngươi... Ngươi nói... Không giữ lời!
Trong mắt thanh niên kia mang theo oán độc cùng vẻ không cam lòng, khóe miệng chậm rãi tràn ra máu tươi, sinh cơ cấp tốc trôi đi.
- Nói không giữ lời?
Diệp Huyền cười gằn, lạnh nhạt nói:
- Ta lại có nói qua không giết ngươi sao?
Con ngươi của thanh niên kia bỗng dưng trợn tròn, xác thực, vừa nãy Diệp Huyền chỉ nói để hắn trả lời mấy vấn đề, nhưng cũng không nói, chỉ cần hắn hồi đáp vấn đề, Diệp Huyền liền không giết hắn.
- Ta thật ngốc a...
Nếu như sớm biết sẽ là kết quả này, hắn tình nguyện liều mạng, cũng sẽ không ngay cả phản kháng cũng không làm, liền thần phục đối phương.
Chỉ tiếc coi như hắn lại hối hận cũng vô dụng, trong Tài Quyết Chi Kiếm ẩn chứa ánh chớp khủng bố, trong nháy mắt xé rách thân thể của hắn, xoắn hắn thành mảnh vỡ.
Nhìn vết máu trên mặt đất, Diệp Huyền không khỏi cười gằn một tiếng, vừa nãy hắn chỉ là muốn hỏi một chút đồ vật mà thôi, đối phương một mực muốn tìm cái chết, thì trách không được hắn.
Nếu như không phải ba người kia nổi lên sát tâm với hắn, Diệp Huyền là làm sao cũng sẽ không động thủ.
Thu hồi không gian giới chỉ của ba người, Diệp Huyền rất nhanh rời khỏi nơi này, có điều hắn cũng không có đi xa, mà ở cách đó không xa tìm một địa phương hẻo lánh, bắt đầu thu dọn không gian giới chỉ của mấy người.
Mục đích của hắn, cũng là vì chứng thực đối phương nói có đúng hay không.
Khiến Diệp Huyền bất ngờ chính là, trong không gian giới chỉ của ba người này, thật là có không ít thứ tốt.
Trên người hai tên Vũ Vương tam trọng kia, chỉ là Huyền Thạch trung phẩm liền khoảng chừng hai mươi vạn, ngoài ra một ít tài liệu cấp bảy quý giá cũng không ít.
Mà trên người thanh niên cấp bảy nhị trọng, bảo vật còn nhiều hơn hai tên Vũ Vương tam trọng, Huyền Thạch trung phẩm khoảng chừng hơn mười vạn, ngoài ra còn có hai mươi viên Huyền Thạch thượng phẩm, không chỉ như vậy, trong đó cấp bậc linh dược cũng rõ ràng cao hơn một chút, Diệp Huyền lại còn phát hiện vài loại vật liệu bát giai.
Trên người một tên Vũ Vương, dĩ nhiên có vài loại vật liệu bát giai cùng Huyền Thạch thượng phẩm, này ở chỗ bình thường, hiển nhiên là căn bản không thể phát sinh, có thể thấy được thanh niên này xác thực là có chút địa vị.
Hơn nữa Diệp Huyền ở trong không gian giới chỉ của ba người, phát hiện vài loại linh dược chỉ ở Thiên Âm Cốc mới có, lúc này mới triệt để tin tưởng ba người.&