Trong lòng Diệp Huyền cực kỳ khiếp sợ, tuy khí tức của bốn người này giống như đúc, xem ra không có bất kỳ kẽ hở, nhưng một người tuyệt đối là không thể bỗng dưng biến thành bốn người, dù cho Võ Hồn của hắn mạnh mẽ đến đâu cũng như thế.
Bởi vậy Diệp Huyền có thể khẳng định, trong bốn người này tuyệt đối chỉ có một cái là thật, ba cái khác tất nhiên là giả.
Chỉ là độ chân thực quá cao, cao đến ngay cả hắn cũng không cách nào nhận biết.
- Ha ha, tiểu tử, há hốc mồm đi, xem bảo vật trên người ngươi nhiều như thế, thực lực lại đáng sợ như thế, tất nhiên là thiên tài của một thế lực lớn nào đó, thậm chí còn có thể là thiên tài của những thế lực nhất lưu, đáng tiếc a, ngày hôm nay ngươi không nên đắc tội ta, chết cho ta.
Nhìn thấy Diệp Huyền mang theo ánh mắt khiếp sợ, cả người nam tử xấu xí nhất thời tràn ngập khoái ý, trong tiếng cười lớn, bốn thân thể của hắn từ bốn góc độ không giống vây quanh Diệp Huyền, sau đó đồng thời hóa thành một đạo lưu quang màu đen, tập giết tới Diệp Huyền.
Xèo xèo xèo xèo!
Bốn bóng người đồng thời giơ lên màu đen chiến đao, tầng tầng bổ xuống, trong bốn chuôi chiến đao hầu như tất cả đều thả ra uy năng cực kỳ đáng sợ, giống thật như đúc.
- Ha ha ha!
Đến lúc này, trong miệng nam tử xấu xí kia còn đầy rẫy cười to, bởi vì Diệp Huyền càng mạnh, hắn liền càng hưng phấn, điều này đại biểu bối cảnh của Diệp Huyền càng lợi hại, mà bảo vật trên người hắn tự nhiên cũng càng nhiều.
Nam tử xấu xí quá rõ ràng, trên người thiên tài của những thế lực hàng đầu kia sẽ có bao nhiêu bảo vật, vì an nguy của bọn hắn, một ít thế lực nhất lưu tuyệt đối sẽ giao bảo vật nghịch thiên nhất của tông môn cho bọn họ, đương nhiên điều này cũng đại biểu những thiên tài này cực kỳ khó giết.
Nếu như Diệp Huyền là Vũ Hoàng nhất trọng, nam tử xấu xí tuyệt đối xoay người bỏ chạy, nhưng hắn chỉ là một Vũ Vương nhị trọng, nam tử xấu xí vô cùng tự tin, coi như bối cảnh của Diệp Huyền to lớn hơn nữa, tu vi của hắn cũng đặt ở đó, tất nhiên không thể là đối thủ của mình.
Cảm thụ nam tử xấu xí càn rỡ cười to, trên mặt Diệp Huyền khiếp sợ chậm rãi biến mất, nụ cười lạnh lùng từ khóe miệng của hắn phác hoạ lên.
Vù!
Con mắt của hắn đột nhiên biến thành màu xanh tím, một vầng sáng mông lung từ trong hai con mắt của hắn phóng ra.
- Thần Linh Đồng Thị... phá huyễn!
Dưới vầng sáng mông lung, bốn thân thể của nam tử xấu xí lại một lần nữa hoàn toàn hiện ra ở trong tầm mắt Diệp Huyền, lần này, rốt cục không phải như vừa bắt đầu lấy Huyền Thức cùng thần thức thăm dò, bốn bóng người hầu như hoàn toàn giống như đúc, mà là ba bóng người trong đó nhạt một chút, chỉ có một bóng người rõ ràng.
- Đây là bản thể.
Diệp Huyền không chút do dự, Hạo Quang Đại Thiên Kính che ở trước mặt bóng người kia, đồng thời một tảng đá to bằng nắm tay xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn, trong nháy mắt hóa thành một mảnh núi cao, trấn ép xuống thân ảnh kia.
- Làm sao ngươi biết chân thân của ta là người nào, cái này không thể...
Nam tử xấu xí kinh nộ hét lớn một tiếng, chợt bị Trấn Nguyên Thạch mạnh mẽ đập trúng thân thể, ở trong ánh mắt ngơ ngác của hắn, Huyền Nguyên hộ thể răng rắc một tiếng vỡ vụn ra, một luồng lực xung kích đáng sợ đi vào thân thể của hắn, khiến cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.
Vù!
Cùng lúc đó, ở dưới Hạo Quang Đại Thiên Kính chống đỡ, đao quang của nam tử xấu xí cũng tay trắng trở về, một ánh đao mông lung từ trong Hạo Quang Đại Thiên Kính phản xạ ra, đi vào trong thân thể nam tử xấu xí.
- Oa!
Máu tươi phun mạnh, ngực của nam tử xấu xí trong nháy mắt xuất hiện một vết đao dài gần thước, cả người tầng tam trọngy ra ngoài.
Nhưng khiến Diệp Huyền không ngờ chính là, tuy hắn đánh bay nam tử xấu xí, nhưng ba bóng người khác của nam tử xấu xí cũng không có vì vậy mà tán loạn, công kích ác liệt bắn trúng nam tử xấu xí, đồng thời cũng rơi vào trên người hắn.
Trong nổ vang đinh tai nhức óc, Diệp Huyền nhất thời bị ánh đao bao vây, sau đó tầng tầng đập xuống trong lòng đất, bị bụi mù tràn ngập bao phủ che đậy.
- Ha ha ha.
Trên mặt đất, nam tử xấu xí xóa đi máu tươi, lộ ra vẻ dữ tợn:
- Không nghĩ tới a, Võ Hồn phân thân của ta, tuy chỉ có một đạo là thật, ba đạo khác chỉ là phân thân, nhưng ba đạo phân thân này như thế nào cũng có ba phần mười sức chiến đấu của bản thể, chém giết Vũ Vương nhị trọng như ngươi, là quá đơn giản rồi.
Nam tử xấu xí dương dương tự đắc, tuy hắn bị thương, nhưng Diệp Huyền đồng dạng bị phân thân của mình chặt chẽ vững vàng chém trúng, hắn không tin một Vũ Vương, ở dưới tam đại phân thân của mình công kích, còn có thể tiếp tục sống sót.
Hắn là Vũ Hoàng nhị trọng, coi như ba phần mười sức chiến đấu, cũng đủ để chém giết Vũ Hoàng nhất trọng bình thường.
- Sư phụ, ngươi không sao chứ?
Lúc này thiếu phụ vẫn ở bên cạnh quan chiến kia, nhìn thấy nam tử xấu xí bị thương, đầu tiên là lấy làm kinh hãi, chợt trong nháy mắt đi tới trước người nam tử xấu xí, trên mặt lộ ra vẻ sốt sắng quan tâm.
- Ha ha, sư phụ có thể có chuyện gì, một Vũ Vương nhị trọng mà thôi, mặc hắn lai lịch gì, dám cùng sư phụ đối nghịch, như vậy tất nhiên là một con đường chết.
Nam tử xấu xí cười lạnh:
- Lần này chúng ta là kiếm bộn rồi, chẳng những nhận được Kim Ngọc Hinh Quả, còn được không ít bảo vật, quả nhiên lần này đi ra, không uổng chuyến này a.
- Sư phụ.
Thiếu phụ kia trên mặt lộ ra một tia quyến rũ, đỏ mặt lộ ra ngượng ngùng nói:
- Lần này chúng ta đến Thiên Âm Cốc, tất cả đều là vì đồ đệ ta muốn đột phá, sư phụ đạt được nhiều chỗ tốt như vậy, đừng quên đồ đệ ta a.
- Yên tâm đi.
Nam tử xấu xí liếc mắt nhìn thiếu phụ kia, trong ánh mắt lộ ra một tia dâm tà, mạnh mẽ bóp mông nàng một cái, âm hiểm cười nói:
- Sư phụ làm sao sẽ quên đồ nhi ngoan chứ.
- Đa tạ sư phụ.
Thiếu phụ kia không chỉ không cảm giác không tiện, trái lại để thân thể áp sát đối phương càng chặt.
Đúng lúc này, một thanh âm lạnh như băng đột nhiên từ trong bụi mù tràn ngập bay lên:
- Ta nói, ta còn chưa có chết, hai tiện nam tiện nữ các ngươi ở đây tựa hồ tán gẫu rất vui vẻ a, quả thực là ô nhục tai người.
Cái gì?
Thanh âm này vừa vang lên, hai người nhất thời sợ hết hồn, nam tử xấu xí kia vội vàng đẩy thiếu phụ quyến rũ ra, ánh mắt mang theo dâm tà trong nháy mắt trở nên cực kỳ ác liệt, lạnh lùng nhìn về phía vị trí Diệp Huyền rơi rụng.