Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1250: Ra tay khiêu chiến



Cả người Từ Chấn thả ra sát cơ, cả giận nói:

- Từ Bình, ngươi nói cái gì?

Một bên tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, đây rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ gia cùng thiếu niên kia làm sao tranh chấp lên? Bọn họ không phải một nhóm sao?

- Được rồi, ầm ĩ cái gì thế, còn thể thống gì.

Từ Nghiễm Lâm quát lạnh một tiếng, lạnh nhạt nói:

- Diệp thiếu, điều kiện chúng ta ước định, ta tự nhiên nhớ, sẽ không quên.

Lúc này sắc mặt của Diệp Huyền mới dịu đi một chút, nói:

- Nếu Nghiễm Lâm huynh nhớ, vậy thì không thành vấn đề.

Từ Nghiễm Lâm cau mày nói tiếp:

- Có điều ước định của chúng ta, không bao gồm ngươi hiện tại hành động, ngươi chiếm một cấm chế trận pháp, rất dễ dàng để cho người khác hiểu lầm, là Từ gia ta chiếm cứ.

- Điểm ấy Nghiễm Lâm huynh yên tâm.

Lúc này Diệp Huyền quay về mọi người cất cao giọng nói:

- Cấm chế trận pháp này, là thiếu gia ta cá nhân chiếm cứ, cùng Từ gia một chút liên quan cũng không có, chiến đấu mới vừa rồi, thiếu gia ta xuất lực chư vị cũng nhìn thấy, chiếm cứ một cấm chế trận pháp cũng không có vấn đề.

Không thành vấn đề? Đùa gì thế, khẳng định có vấn đề, hơn nữa là có rất nhiều vấn đề.

Không ít Vũ Hoàng ánh mắt âm lạnh xuống, xác thực, vừa nãy nếu như không phải Diệp Huyền, ở dưới Hắc Huyết Ma Ảnh kia tiến công, bọn họ cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt.

Thế nhưng một mã quy nhất mã, đối mặt bảo vật trong trận pháp mê hoặc, mọi người nơi nào quản nhiều như vậy.

Muốn chiếm cứ cấm chế trận pháp, nhất định phải nắm giữ đủ thực lực, nhưng hiện tại ở đây nhiều Vũ Hoàng như vậy vẫn không có tin tức, Diệp Huyền một Vũ Vương đã muốn chiếm cứ một cấm chế trận pháp, chuyện này quả thật là nói mơ giữa ban ngày.

Hắn một Vũ Vương, nơi nào đến lá gan làm như thế?

- Vậy cấm chế trận pháp cuối cùng này, liền quy chúng ta.

Ngay lúc này, đột nhiên có vài tên Vũ Hoàng nhị trọng bay lượn lên, rơi vào trên cấm chế trận pháp cuối cùng.

Vài tên Vũ Hoàng này, khí thế bất phàm, Huyền Nguyên trong cơ thể nội liễm, có một loại cảm giác như đại dương, hiển nhiên tu vi không thấp.

Đặc biệt người đầu lĩnh, tóc dài tà ý, sắc mặt màu xanh lục, quỷ khí âm trầm.

- Là Quỷ Nguyên Cốc Vưu Viễn Minh.

Trong lòng mọi người giật mình, Vưu Viễn Minh chính là hạch tâm trưởng lão của Quỷ Nguyên Cốc, một thân tu vi đã là bát giai nhị trọng đỉnh phong, thực lực bất phàm, hơn nữa cùng Giang Sùng Hoàng đi rất gần.

Lấy tu vi của hắn, chiếm cứ một cấm chế trận pháp, không có ai sẽ không phục.

- Đáng chết, lại bị Vưu Viễn Minh đoạt tiên cơ.

Vài tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong còn lại, sắc mặt tái xanh thầm nói, cuối cùng đưa mắt rơi vào trên người Diệp Huyền.

Bây giờ tám cái cấm chế trận pháp đã bị người khác chiếm cứ, mà Diệp Huyền chiếm cứ cấm chế trận pháp kia, ngay lập tức trở thành bánh ngọt trong mắt không ít người.

Nhưng bọn họ duy nhất kiêng kỵ, vẫn là người Từ gia.

- Từ Nghiễm Lâm tiền bối, người này hành động, xác thực cùng Từ gia ngươi không quan hệ?

Một tên Vũ Hoàng nhị trọng đột nhiên đi lên phía trước, nhìn Từ Nghiễm Lâm cao giọng hỏi.

- Lão phu nói không quan hệ, tự nhiên không quan hệ.

Từ Nghiễm Lâm lạnh nhạt nói.

Được Từ Nghiễm Lâm trả lời khẳng định, ánh mắt Vũ Hoàng kia lạnh như băng lập tức nhìn về phía Diệp Huyền, lạnh lùng nói:

- Người trẻ tuổi, vị trí của ngươi bổn hoàng vừa ý, ngươi nên biết, lấy tu vi của ngươi căn bản không thủ được vị trí này, không bằng ngoan ngoãn tặng cho bổn hoàng, bổn hoàng có thể bảo đảm, nếu như bên trong có bảo vật, có thể phân ngươi một thành.

Sau khi tất cả mọi người nghe được lời nói của hắn, dồn dập hối hận không sớm một chút đi tới, tên này quả thực quá tinh minh rồi, lấy tu vi của Diệp Huyền, chiếm cứ một cấm chế trận pháp là căn bản không thể, mọi người duy nhất kiêng kỵ chính là Từ gia.

Nhưng nếu Từ gia nói như vậy, tự nhiên không dám công nhiên ra tay, vì lẽ đó người đi tới chỉ cần đáp ứng cho tiểu tử này một chút chỗ tốt, tin tưởng lấy đầu óc của tiểu tử này, sẽ rõ ràng nên làm gì?

Đến thời điểm đó chỉ cần tiêu hao một chút đánh đổi, liền có thể thu được chỗ tốt của một cấm chế trận pháp, chuyện như vậy, ai không muốn làm? Thực sự là đáng tiếc.

- Ngươi phí lời quá nhiều, muốn vị trí, dựa vào thực lực đến nói chuyện, léo nha léo nhéo, giống như bà nương vậy.

Chỉ là mọi người không nghĩ tới chính là, đối mặt điều kiện của Vũ Hoàng này, Diệp Huyền đáp lại chỉ là một cái cười lạnh.

- Muốn chết.

Sắc mặt của Vũ Hoàng nhị trọng kia lập tức trở nên âm trầm, quay về Từ Nghiễm Lâm chắp tay:

- Từ Nghiễm Lâm tiền bối, nếu tiểu tử này không biết điều, vậy đừng trách vãn bối không niệm tình cảm.

Dứt tiếng, Vũ Hoàng nhị trọng kia sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói:

- Tiểu tử, nhớ kỹ tên của bổn hoàng, Huyền Vực Sát Sinh Điện Cưu Hoành, nể mặt Từ Nghiễm Lâm tiền bối, bổn hoàng lưu ngươi một mạng.

Sau khi hắn nói xong, tay phải đột nhiên xuất hiện một cương quyển màu đỏ thắm, nhắm về phía Diệp Huyền đập xuống.

Cái cương quyển kia thời điểm còn ở trong tay Cưu Hoành mới to bằng bàn tay, nhưng khi cuốn tới đỉnh đầu của Diệp Huyền, đã biến thành đường kính mấy mét, từng tia hỏa diễm nồng nặc từ bên trong phun ra, hóa thành một Hỏa Long trấn về phía Nhị Hắc.

Cưu Hoành này không phải ngớ ngẩn, trước đó Diệp Huyền vừa tới phế tích hắn xem rất rõ ràng, Thiềm Thừ màu đen tuyệt đối là một con Yêu thú Yêu Hoàng cấp, nói vậy sở dĩ Diệp Huyền trấn định, chính là bởi vì có Thiềm Thừ màu đen tọa trấn, chỉ cần đánh giết Thiềm Thừ màu đen, tiểu tử này tự nhiên sẽ ngoan ngoãn nhường ra vị trí.

Diệp Huyền làm sao không rõ ràng ý nghĩ của Cưu Hoành, hắn cười lạnh một tiếng, truyền đạt chỉ lệnh cho Nhị Hắc.

- Cô Oa!

Nhị Hắc hú lên quái dị, vèo một cái liền xông lên, đối mặt Cưu Hoành công kích, dĩ nhiên không tránh không né, Hỏa Long to lớn liền oanh kích ở trên đầu của nó.

Oanh ầm!

Hỏa hệ Huyền Nguyên nồng nặc, toàn bộ bao vây Nhị Hắc ở bên trong, bùm bùm thiêu đốt, thả ra năng lượng kinh người.

Một bên tất cả mọi người đều trợn mắt ngoác mồm, linh sủng của Huyền Diệp đang làm gì? Là chuẩn bị dùng thân thể mạnh kháng công kích của Cưu Hoành sao?

Thực lực của Cưu Hoành, ở đây không ít người đều rất rõ ràng, ở trong bát giai nhị trọng tuyệt đối không tính nhược, Càn Khôn Hỏa Long quyển trong tay hắn, coi như là Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong, cũng không dám mạnh mẽ chống đỡ, Thiềm Thừ màu đen kia mạnh mẽ ăn một hồi, phỏng chừng đã sớm trở thành Thiềm Thừ nướng.