Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1307: Trắng trợn tàn sát (1)



- Chúng ta...

Hai người Tiêu Vô Tẫn tỉnh lại đều có chút ngạc nhiên cùng dại ra.

- Không cần nói nhiều, chúng ta lập tức rời đi nơi này.

Sắc mặt Diệp Huyền nghiêm túc nói, dứt tiếng, hắn trực tiếp lấy ra Trấn Nguyên Thạch, oanh kích vách đá.

Ầm!

Toàn bộ vách đá lập tức lay động, vô số vết rạn nứt xuất hiện.

- Diệp thiếu, muốn đi ra ngoài kỳ thực không cần phiền phức như vậy, nơi này có một lối ra...

Tiêu gia chủ ngay lập tức mở miệng nói.

Kỳ thực không cần Tiêu Vô Tẫn nói, Diệp Huyền cũng đã thấy, tế đàn ngoại vi cùng tế đàn trung tâm căn bản không giống, ở đây là có lối ra, có điều coi như có lối ra, Diệp Huyền cũng không muốn thông qua cấm chế đi ra ngoài, mà nổ ra một con đường đi ra ngoài.

Cường độ của tế đàn ngoại vi, so với tế đàn trung tâm nhỏ yếu hơn rất nhiều, Diệp Huyền vẻn vẹn oanh kích ba lần, toàn bộ tế đàn liền ầm ầm nổ bể.

Bên ngoài rất nhiều Vũ Hoàng bị cảnh tượng nơi này sợ hết hồn, dồn dập quay đầu trông lại, liền nhìn thấy Diệp Huyền cùng Tiêu Vô Tẫn, Tiêu Thương Lan lao ra tế đàn.

- Gia chủ, Đại trưởng lão.

Đám người Tiêu Minh tất cả đều kinh hỉ gọi ra tiếng.

- Không cần nói nhiều, chúng ta lập tức rời đi nơi này.

Diệp Huyền ngăn cản bọn họ ôn chuyện, sắc mặt nghiêm túc nói, hắn đã phát hiện một sự thực kinh người.

- Được.

Người của Tiêu gia đối với Diệp Huyền đã cực kỳ tín nhiệm, mấy người ngay lập tức hóa thành lưu quang, phi vút ra ngoài tế đàn.

Trước khi đi, Diệp Huyền không nhịn được cao giọng lớn tiếng nói:

- Chư vị, ta khuyên các ngươi vẫn là mau chóng rời nơi này, Linh Tủy Trì trong tế đàn này có gì đó quái lạ, nếu các ngươi lưu lại, cuối cùng tất cả đều sẽ chết, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.

Phía dưới lại một trận ầm ĩ, rất nhiều người đối với Diệp Huyền là xem thường, nhưng cũng có người không khỏi hoài nghi.

Vốn người của Tiêu gia ở trong tế đàn tu luyện khỏe mạnh, Diệp Huyền vô duyên vô cớ đánh vỡ tế đàn của Tiêu gia, hơn nữa trong tế đàn kia rõ ràng còn có Linh Tủy Dịch lưu lại, nhưng người của Tiêu gia không chút lưu luyến, nhìn dáng dấp là muốn lập tức rời đi nơi này.

Hai tên Vũ Hoàng tam trọng của Tiêu gia còn nói nghe được, dù sao bọn họ đã ở trong Linh Tủy Trì tu luyện không ít thời gian, nhưng Tiêu gia còn có một chút Vũ Hoàng nhị trọng chưa tiến vào Linh Tủy Trì, nhưng bọn họ đối với Linh Tủy Trì là nhắm mắt làm ngơ, không chút do dự liền vứt bỏ.

Chẳng lẽ Linh Tủy Trì này thật sự có vấn đề?

- Nhị đệ, chúng ta cũng đi thôi.

Phía bên ngoài, trên một tế đàn, một tên Vũ Hoàng ngưng giọng nói.

- Đại ca, ngươi làm cái gì vậy, chúng ta còn không có đánh vỡ cấm chế tiến vào Linh Tủy Trì a, ngươi sẽ không thật tin lời của tiểu tử kia chứ?

Một tên Vũ Hoàng nhị trọng đỉnh phong nghi ngờ nói.

- Ta cảm giác người này nói không giống như lừa người, hơn nữa vừa rồi Nguyệt Thần cung Công Chủ Thanh cũng nói như vậy, lấy thân phận của Công Chủ Thanh, căn bản không cần phải gạt chúng ta.

- Nhưng mà...

- Không nhưng mà gì cả, mặc dù Linh Tủy Trì trọng yếu, nhưng cũng phải có mệnh đi hưởng mới được, không gian bí ẩn này cực kỳ quỷ dị, nhưng bảo vật đông đảo, ít đi Linh Tủy Trì, chúng ta cũng chưa chắc không chiếm được những vật khác.

Vũ Hoàng tam trọng ánh mắt nghiêm túc nói.

- Vậy cũng tốt.

Cảnh tượng như vậy, cũng phát sinh ở mấy chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, lại thật có mấy chục tên Vũ Hoàng bay lượn lên, muốn rời khỏi nơi này.

Trong những người này, có tin tưởng Diệp Huyền, nhưng cũng có biết rõ mình không mở ra tế đàn được, bất đắc dĩ rời đi.

Nhìn thấy những người này, trong lòng Diệp Huyền cũng âm thầm gật đầu, hắn có thể làm cũng đã làm, người khác có tin hay không, cũng không phải hắn có thể quyết định.

- Bạch!

Chỉ là không chờ Diệp Huyền bay ra phạm vi tế đàn, một bóng người đột nhiên ngăn ở trước mặt hắn, chính là Công Chủ Thanh, nàng giật mình nhìn Tiêu Vô Tẫn cùng Tiêu Thương Lan, vui vẻ nói:

- Ngươi cứu hai người bọn họ ra? Nếu ngươi có thể cứu bọn hắn ra, không bằng cứu những người khác trong tế đàn ra.

Diệp Huyền không nói gì liếc nhìn Công Chủ Thanh, cau mày nói:

- Ngươi làm sao vẫn còn ở nơi này, nghe ta, lập tức rời đi.

- Không được, trong những tế đàn kia cũng có không ít người chưa cứu ra a.

Công Chủ Thanh lắc đầu một cái, ánh mắt đơn thuần để Diệp Huyền suýt chút nữa thì chửi má nó.

- Không kịp.

Diệp Huyền lắc đầu một cái, liếc nhìn tế đàn phía dưới:

- Nếu như chúng ta không đi, sợ là chúng ta cũng phải chết ở chỗ này.

- Làm sao sẽ không kịp, trước ngươi không phải cứu ta cùng bọn họ sao, chỉ cần...

Tiếng nói của Công Chủ Thanh còn chưa dứt, vù, trên tế đàn phía dưới đột nhiên phóng ra từng đạo từng đạo ánh sáng mông lung màu đen.

Sắc mặt Diệp Huyền thay đổi.

- Đi mau.

Nói xong hắn liền dẫn đám người Tiêu Vô Tẫn bay lên.

Tế đàn phía dưới, những Vũ Hoàng còn chờ đợi kia tất cả đều kinh ngạc nhìn tế đàn trước mặt mình, xoạt xoạt xoạt, chỉ thấy từng bóng người từ trong tế đàn bay ra, chính là các cường giả trước kia tiến vào tế đàn.

- Sư phụ.

- Gia chủ.

- Tông chủ, các ngươi làm sao đều đi ra?

Những Vũ Hoàng lưu thủ ở bên ngoài kia, tất cả đều kinh ngạc nhìn các cường giả đi ra, có chút kinh ngạc nói.

- Chết!

Những Vũ Hoàng kia đột nhiên ngẩng đầu lên, từng cái từng cái trên mặt đều mọc đầy dây nhỏ màu đen giống như huyết quản, tròng mắt yêu dị, thanh âm khàn khàn, đột nhiên hung hãn ra tay với thủ hạ của mình.

Phốc phốc phốc phốc!

Dưới tình huống không đề phòng, vô số Vũ Hoàng căn bản không kịp né tránh, trong nháy mắt liền bị đánh nổ thành sương máu, thanh âm hoảng sợ ngay lập tức vang dội khắp nơi.

- Sư phụ, không muốn, a!

- Gia chủ ngươi làm sao, ta là Trạch thúc a!

- Tông chủ, ngươi...

Dưới tiếng kêu thảm thiết thê lương, toàn bộ tế đàn trong khoảnh khắc máu chảy thành sông.

Có thể đánh vỡ cấm chế, tiến vào trong tế đàn, tất cả đều là cường giả đỉnh phong trong các thế lực lớn, hơn nữa đột nhiên ra tay, chỉ trong chốc lát, liền có mấy chục Vũ Hoàng ngã xuống, tảng lớn tảng lớn dòng máu, hóa thành từng dòng suối nhỏ, chảy vào trong tế đàn, nhuộm toàn bộ tế đàn thành đỏ ngầu.

Vù!

Tế đàn được huyết dịch gột rửa, lập tức tỏa ra một loại hồng mang yêu dị, một loại khí tức chấn động lòng người, từ dưới đáy tế đàn tràn ngập ra, phảng phất như có phong ấn gì đó bị đánh vỡ, tỏa ra một luồng khí tức tuyên cổ cuồn cuộn.&