Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 1347: Linh Hồn Đông Kết (2)



Nhưng ở Huyền Vực tam trọng Tử Hoa Thành này, lại chỉ có thể làm một hộ vệ, không thể không nói, Huyền Vực đáng sợ cùng cạnh tranh kịch liệt, vượt xa những địa phương khác của đại lục tưởng tượng.

- Đưa ra thân phận.

Một tên hắc giáp hộ vệ trong đó nhìn Diệp Huyền, trực tiếp quát lên.

- Lúc nào ra vào Tử Hoa Thành cũng phải đưa ra thân phận?

Diệp Huyền lạnh lùng nói.

Trong Huyền Vực, thế lực đa dạng, bởi vậy quản lý cũng không nghiêm ngặt, hắn vẫn là lần đầu tiên nghe nói, tiến vào thành trì cần đưa ra thân phận.

- Hừ, Thiên Âm Cốc cùng không gian bí ẩn nối tiếp, Thánh thành hoài nghi trong đó có ẩn tình, Tử Hoa Thành là thành trì phụ cận Thiên Âm Cốc, đứng mũi chịu sào, bất kỳ võ giả ngoại lai tiến vào bên trong, đều phải đưa ra thân phận.

Hắc giáp hộ vệ kia lạnh giọng nói.

Trong lòng Diệp Huyền hơi động, xem ra Thánh thành đối với Cổ Ma Chi Địa vô cùng coi trọng a, có điều ngẫm lại cũng phải, trong Cổ Ma Chi Địa bảo vật nhiều, còn có cường giả khôi lỗi của Nhân tộc cùng Yêu tộc mấy ngàn năm trước, Thánh thành dù như thế nào cũng không thể xem thường.

- Ta chính là đệ tử của Vô Không sơn trang.

Diệp Huyền trực tiếp lấy ra lệnh bài trên người Vũ Hoàng tóc nâu.

Đây là lệnh bài của Vô Không sơn trang, tượng trưng cho Vô Không sơn trang, Vô Không sơn trang là một thế lực không kém ở Huyền Vực tam trọng, lệnh bài của nó đủ để ở Huyền Vực tam trọng thông dụng.

Sau khi chứng minh thân phận, Diệp Huyền chuẩn bị trực tiếp vào thành.

- Chậm đã, mặc dù ngươi là đệ tử Vô Không sơn trang, nhưng hiện tại tiến vào chính là Tử Hoa Thành, vào thành cần giao nộp năm khối Huyền Thạch thượng phẩm.

Vừa nãy hắc giáp hộ vệ kia, lần thứ hai ngăn cản Diệp Huyền.

Diệp Huyền hơi sững sờ.

Năm khối Huyền Thạch thượng phẩm, đối với Vũ Hoàng phổ thông mà nói, không coi là quý giá, nhưng dù sao cũng là Huyền Thạch thượng phẩm, không phải đồ vật ném xuống đất sẽ không đau lòng.

Mà đổi làm một ít Vũ Vương phổ thông, trên người cũng chưa chắc có Huyền Thạch thượng phẩm.

Huống chi, Diệp Huyền kiếp trước ở Huyền Vực lâu như vậy, còn chưa từng nghe nói tiến vào Tử Hoa Thành cần giao nộp lệ phí.

Lạnh lùng nhìn hộ vệ kia một chút, Diệp Huyền từ trong con ngươi đối phương, nhìn ra một tia cân nhắc.

Diệp Huyền nhất thời hiểu được, điều này hiển nhiên hoàn toàn là hai người này ỷ vào thế lực, bắt nạt hắn mà thôi.

Trong Huyền Vực, khắp nơi đều có lợi ích cùng ức hiếp.

- Lăn.

Diệp Huyền hừ lạnh một tiếng, thả ra Huyền Nguyên kinh người áp bức.

Một luồng lực lượng kinh khủng, trấn áp ở trên thân hai người, như một ngọn núi lớn.

Thịch thịch thịch…

Trong nháy mắt, hai tên hắc giáp hộ vệ kia bị ép rút lui vài bước, vẻ mặt khiếp sợ ngơ ngác.

Đương nhiên, Diệp Huyền sẽ thích hợp dừng lại, chỉ là kinh sợ hai người này mà thôi.

- Người này trẻ tuổi như vậy, dĩ nhiên là Vũ Hoàng.

- Thiếu hiệp bớt giận, chúng ta có mắt không tròng, Tử Hoa Thành không có quy củ này…

Hai hắc giáp hộ vệ nhất thời đổi giọng.

Bọn họ chỉ là thấy Diệp Huyền một thân một mình, tuổi còn trẻ, hơn nữa đến từ Vô Không sơn trang, vị trí tông môn cách Tử Hoa Thành cực xa, bởi vậy muốn lừa một bút.

Những đệ tử trẻ tuổi đến từ các thế lực lớn này, trên người luôn vô cùng giàu có, hơn nữa cất bước ở bên ngoài, cũng không dám quá lộ liễu.

Há ngờ rằng, Diệp Huyền căn bản không có thời gian để ý, trực tiếp thả ra uy thế kinh người, kinh sợ hai người.

Vũ Hoàng trẻ tuổi như vậy, ở từng tông môn tất nhiên là thiên chi kiêu tử, thân phận hiển hách, sớm biết tu vi của Diệp Huyền đáng sợ như thế, hai người này căn bản không dám mở miệng.

Diệp Huyền triệt uy thế, trực tiếp rời đi.

Hai tên hộ vệ cúi đầu, căn bản không dám ngăn trở.

Trên đường Tử Hoa Thành, ngựa xe như nước, dòng người phồn hoa.

Diệp Huyền lẳng lặng đứng trên đường cái, nhìn đường phố quen thuộc, cửa hàng hầu như chưa từng biến qua, trong lòng không khỏi cảm khái vạn ngàn.

Trăm năm, Tử Hoa Thành hầu như vẫn giống như năm đó, không hề có một chút biến hóa.

Mà mình từ lâu không phải Tiêu Diêu Hồn Hoàng năm đó ở Huyền Vực quát tháo phong vân, danh chấn thiên hạ.

Diệp Huyền nhớ tới năm đó hắn hai lần đặt chân Tử Hoa Thành, trong Tử Hoa Thành rất nhiều thế lực ra khỏi thành tiếp đón, tình cảnh lớn lao, hầu như là cả thành sôi trào, chấn động một thời.

Nhưng hôm nay mình tiến vào thành, lại bị hộ vệ cửa thành doạ dẫm, để trong lòng Diệp Huyền trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Một tia cảm xúc, như lá rụng trong gió thu bay xuống mặt hồ, chấn động ra gợn sóng.

- Tiêu Diêu Hồn Hoàng sao?

Diệp Huyền nhạt cười một tiếng.

Hắn hôm nay làm người hai đời, từ lâu không giống kiếp trước chú trọng hư danh như vậy.

Mà đời này, hắn so với kiếp trước thiên phú còn muốn kinh người cùng biến thái, mục tiêu của hắn chính là võ đạo đỉnh phong.

- Trước tiên tìm một nơi đặt chân, lại đi tìm hiểu tin tức.

Làm ra quyết định, Diệp Huyền nhẹ nhàng nở nụ cười, như xe nhẹ chạy đường quen đi đến trung tâm Tử Hoa Thành, hòa vào trong dòng người náo nhiệt.

Huyền Vực bát trọng.

Đây là một quần sơn nguy nga đứng vững, kéo dài mấy vạn dặm, quần sơn bích thúy, giống như một con rồng lớn, nằm ngang ở trên đại địa Huyền khí nồng nặc, muốn bay mà lên.

Mà ở trung ương sơn mạch, một ngọn núi cao vút trong mây đứng lặng, ngọn núi này cao vạn trượng, như một thanh kiếm sắc chặn ngang ở trong đất trời, yên vụ mờ ảo, giống như nhân gian tiên cảnh.

Trên hùng sơn, cung điện san sát, tường hồng ngói xanh, rộng rãi đại khí, xa xa nhìn tới, liền có một loại uy thế bá đạo phả vào mặt, khiến cho lòng người sinh chấn động.

Ngọn núi này, chính là tổng bộ của đại lục bảy đại tông môn... Vô Lượng Sơn.

Giờ khắc này, một lão giả vóc người nguy nga, ánh mắt bá đạo, đang đứng ở trên sườn núi, vẻ mặt hơi kinh.

- Ngươi nói cái gì? Vô Lượng Sơn chúng ta có đệ tử từng ở không gian bí ẩn của Thiên Âm Cốc, nhìn thấy tôn tử của ta Tề Thừa? Còn có đệ tử Huyền Cơ Tông Huyền Diệp? Ngươi xác định không nghe lầm?

Hắn thanh chấn như lôi, ngữ khí ngơ ngác, trong lời nói tràn đầy vẻ khó tin.

- Hồi bẩm Tề Thác Nguyên Lão, không có sai, căn cứ đệ tử kia báo lại, một người trong đó xác thực là Tề Thừa thiếu chủ, còn có một người hắn lúc trước gặp Nguyên Lão phát hình ảnh, có tám phần mười là đệ tử Lam Quang học viện Huyền Diệp.

Một nam tử tuổi trung niên cung kính mở miệng.

- Khá lắm, hai người bọn họ dĩ nhiên đi tới Huyền Vực, như thế xem ra, những người khác của Lam Quang học viện kia cũng đều đến Huyền Vực? Chẳng trách lão phu ở Mộng Cảnh Bình Nguyên tìm kiếm lâu như thế, thậm chí tìm toàn bộ Thanh Hoa Vực cũng không thể tìm tới tung tích của bọn họ, thực sự là đáng ghét a.

Trong con ngươi Tề Thác bốc lên sát cơ, biểu lộ hiện ra vẻ dữ tợn hưng phấn.